Một bản sổ con nho nhỏ, khiến trong lòng Long La Phù chấn động thật lớn, nhưng trên mặt lại không chút biểu lộ, bình tĩnh như nước.
- Lập Địa Hầu, hưng binh đạo, tập quyền trong cung.
Thần Vũ quân chính là chiến lực cường đại nhất Thần Tấn vương triều, cái này tự nhiên không thể nghi ngờ, nhưng chiến lực cường đại nhất này lại không nằm trong tay Long La Phù, mà nằm trong tay mười tám Thiên Hầu.
Hôm nay loạn thế đến, tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, quân đội nắm giữ trong tay mỗi một vị Thiên Hầu đều tăng gấp năm lần, lực ảnh hưởng càng thêm khổng lồ, có thể nói thế lực mỗi một tòa Thiên Hầu phủ hiện giờ cũng không thua một cổ chi tiên giáo.
Mười tám Thiên Hầu phủ, chính là mười tám công thần phủ đệ từ khi Thần Tấn vương triều khai quốc đã có, thừa kế hầu tước, người mạnh nhất mỗi thời đại trong Thiên Hầu phủ chính là một đời Thiên Hầu, thống lĩnh mấy ngàn vạn, thậm chí hơn một tỷ Thần Vũ quân.
Khi Bắc Minh Mặc Thủ làm Thái Tế đã lôi kéo sáu vị Thiên Hầu, lực lượng nắm giữ trong tay khó có thể đánh giá, đủ để uy hiếp được an nguy của hoàng tộc.
Long La Phù đã sớm muốn đoạt lấy binh quyền trong tay mười tám Thiên Hầu, chỉ là một mực vẫn không tìm được cách và cớ, lúc này Diêu Cát hiến kế cho nàng, tự nhiên khiến nàng vô cùng động tâm
Trên mặt bàn đặt một tấm đế quyển màu vàng kim óng ánh, nàng liên tục suy tư, cuối cùng đôi mắt dễ thương chớp động, hạ quyết định, ngón tay ngọc nhỏ nhắn tựa như một cây thần bút viết trên đế quyển, một đạo đế chỉ đúng thời cơ mà sinh.
Đây chính là một khắc mang tính lịch sử của Thần Tấn vương triều.
...
Vu Thần Man Thành.
Một màn trên thạch đạo man thành khiến nhân tâm rung động, thạch xa vận chuyển lấy vô số tử thi, trở lại trong thành, đều là quân tốt man sĩ chết trận, thi thể của bọn hắn đều mang theo vết thương huyết tinh khủng bố, vẫn còn chảy ra máu tươi, có một loại bi tráng và thảm thiết.
Mà ngay cả yêu nữ Bạch Như Tuyết cũng phải động dung, hai con ngươi ngưng trọng, ôn nhu nói:
- Đến cùng tại sao phải chiến tranh.
- Có rất nhiều vì lợi ích, có rất nhiều vì sinh tồn, có rất nhiều vì tôn nghiêm.
Phong Phi Vân không có cảm xúc quá lớn, trên đời này bao giờ cũng cũng có người đang chết đi, chỉ cần mình cảm giác cái chết của mình có giá trị, vậy thì đó chính là một loại vinh quang.
Vi sĩ giả, đương chiến tử sa tràng, mã cách khỏa thi hoàn.
Không có cái chết nào quang vinh hơn cái này.
Trên mặt Thường gia huynh đệ đều trở nên vô cùng nghiêm túc, một câu cũng không nói, vì tôn nghiêm và sinh tồn của Phụng Thiên Bộ, bọn hắn không tiếc đánh một trận, nhưng cuối cùng nhất đổi lại là cục diện hiện giờ, hai năm chinh chiến, chiến sự không ngừng, địch nhân còn chưa đánh lui thì tộc nhân của mình đã chết đói rồi
Rất nhiều hài đồng đều gầy trơ cả xương, hai ngày cũng khó ăn được một bữa cơm, có hài đồng lá gan khá lớn vụng trộm trốn ra Vu Thần Man Thành, muốn đi vào núi sâu săn thức ăn, nhưng đều là đi không quay lại, đã bị chết dưới miệng dị thú.
- Thần Nữ nương nương đến, Thần Nữ nương nương đến...
- Quả nhiên là Thần Nữ nương nương.
Rất nhiều người đều kích động đến run rẩy, trực tiếp quỳ trên mặt đất cúng bái.
- Khẩn cầu Thần Nữ nương nương chấm dứt trận chiến tranh này, cho toàn bộ Cổ Cương Tộc một cái an bình a.
- Cầu Thần Nữ nương nương trừng phạt những ác nhân kia, phục sinh nam nhân của ta.
- Thần Nữ nương nương, ta đói...
Trong đám người như thủy triều, mười hai tên kỵ sĩ cưỡi bạch cốt thú màu đen từ từ đi đến, trên người mười hai tên kỵ sĩ này đều mang theo một cổ tử khí khổng lồ, khói đen bao thân, trên làn da khắc lấy Vu vân, hai mắt vô cùng thâm thúy, bao phủ vầng sáng màu đen.
Bọn hắn mặc áo giáp Vu cốt màu đen, ttay cầm bạch ngân trường mâu, trên người có một cổ lực lượng kỳ dị đang lưu chuyển, cũng không phải linh khí, nhưng lại vô cùng cường đại, ẩn chứa khí tức cổ xưa cường hoành.
Thường Đại Dã và Thường Đại Khải thần sắc đều trang trọng, vội vàng nhảy xuống kỳ ngưu, vô cùng cung kính nghênh đón, mấy Vu sư mặc trường bào màu đen cũng ở phía sau bọn hắn, đồng thời đi tới hướng Thiên Vu Thần Nữ.
Tất cả Cổ Cương Nhân đều vô cùng thành kính, quỳ rạp xuống hai bên thạch phố.
Trần Đạo lại thấp giọng nói bên tai Phong Phi Vân:
- Bọn hắn chính là mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ của Vu Thần Điện, tu vị thập phần cường đại, tinh thông Vu thuật cấm kị, hơn nữa thân thể từng dùng qua Vu dược, rất khó chết già, tồn thế đã khá lâu, nói dúng ra thì mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ này kỳ thật chính là đan xen giũa người chết và người sống. Ngươi nói bọn hắn là người chết, bọn hắn chính là người chết, ngươi nói bọn hắn là người sống, bọn hắn cũng là người sống, trách nhiệm của Vu Thần kỵ sĩ chính là bảo vệ chủ nhân Vu Thần Điện mỗi một thời đại, chủ nhân Vu Thần Điện thế hệ này chính là Thiên Vu Thần Nữ.
Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, hắn đã từ trên người mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ này cảm nhận được một loại chấn động kỳ dị, huyết dịch trong thân thể của bọn hắn đã cực kỳ mỏng manh, trong huyết mạch lưu động chính là một loại nước thuốc cường đại, có lẽ chính là Vu dược ở trong miệng Trần Đạo rồi.
Cổ Cương Tộc, ngoại trừ man sĩ cường đại ra, vẫn tồn tại một loại người tu hành gọi là "Vu sư", muốn trở thành Vu sư nhất định phải tu luyện Vu thuật từ nhỏ, bởi vì Vu thuật đối với nhân thể có tác dụng cắn trả, khiến thân thể Vu sư trở nên thập phần nhỏ yếu, so với Cổ Cương nhân khác thấp bé hơn, nhưng lại không khác với thân thể nhân loại bình thường lắm.
Mạc Trùng Ky thần sắc khác thường, nói:
- Áo giáp Vu cốt trên người mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ này ẩn chứa lực lượng tương đối cường đại, có thể so với một kiện linh khí bảo giáp, trường mâu màu bạc trong tay bọn họ cũng mang theo trận pháp và linh tính chấn động, tương đương với một kiện linh khí chiến bảo.
Trong mắt Phong Phi Vân mang theo hào quang thần kỳ, nói:
- Đoán chừng chiến lực của mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ mỗi một vị cũng có thể sánh vai với tu sĩ cự phách sơ kỳ, Vu Thần Điện thật đúng là đủ cường đại, nếu tham dự vào trong chiến tranh Cổ Cương Tộc thì có thể nghịch chuyển càn khôn chiến sự ngay.
- Chỉ tiếc mười hai Vu Thần kỵ sĩ đều chỉ nghe theo chỉ lệnh của Thiên Vu Thần Nữ, mà Thiên Vu Thần Nữ yêu thích hòa binh, sẽ không để cho Vu Thần kỵ sĩ gia nhập vào trong chiến tranh.
Trần Đạo lại nói.
Phong Phi Vân nói:
- Đồ đần, chẳng lẽ nàng không biết muốn hòa bình, nhất định phải phải có người chấm dứt chiến tranh, vũ lực cường đại mới chính là phương pháp trực tiếp nhất để chấm dứt chiến tranh sao?
Trần Đạo vội vàng đánh ra một đạo thanh sắc thần tráo, ngăn cách lấy phiến Thiên Địa này, sợ lời Phong Phi Vân nói bị đám Cổ Cương Nhân thờ phụng Thiên Vu Thần Nữ nghe được, bằng không thì nhất định sẽ gây ra bạo động, không ai có thể áp chế được.
Lại dám ở Cổ Cương Phủ mắng Thiên Vu Thần Nữ là đồ đần, đó quả thật là muốn đối địch với toàn bộ Cổ Cương Nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT