Editor: May

Đột nhiên, mắt nước sơn của Hoàng Phủ Bạc Ái càng sâu hơn, tựa như hắc diệu thạch hoa lệ nhất, phóng thích ánh sáng nóng bỏng mãnh liệt, bình tĩnh nhìn cô.

Thịnh Vị Ương lại có thể không tự giác nắm chặt tay nhỏ, “Thình thịch” trái tim kinh hoàng lỡ một nhịp.

Rốt cuộc Hoàng Phủ Bạc Ái anh muốn…… nói cái gì?

Liền vào lúc nhịp tim của Thịnh Vị Ương gần như đình trệ, Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên cắn chặt răng, hung tợn nói một câu,

“Thực xin lỗi!”

Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái thật sâu, suýt rơi tròng mắt ra, khuôn mặt nhỏ bạo hồng gào thét,

“Hoàng Phủ ba tuổi, còn không phải là nói lời xin lỗi thôi ư? Anh có cần khó có thể mở miệng như vậy không, khiến cho tôi còn tưởng rằng anh muốn tỏ tình với tôi đấy!”

Bỗng chốc, bên tai Hoàng Phủ Bạc Ái càng đỏ, vẻ mặt khinh thường trừng mắt nhìn Thịnh Vị Ương,

“Buồn cười muốn chết! Chỉ dựa vào đức hạnh này của cô, chính mình lăn đi WC soi gương đi, tôi sẽ thích cô sao?”

“Không cần soi gương, tôi cũng biết bản thân mình lớn lên thiên sinh lệ chất.” Thịnh Vị Ương cười đến còn muốn xinh đẹp hơn hoa hồng trong lòng ngực.

“Hừ!” Mỗ nam lạnh lùng hừ một tiếng.

Khóe mắt Thịnh Vị Ương liếc nhìn.

Anh nha, hừ là ý gì?

Thịnh Vị Ương lại cúi đầu, nhìn bó hoa hồng, cười cong khóe miệng hận không thể kéo đến lỗ tai, chen chân vào đá đá mông Hoàng Phủ Bạc Ái,

“Ôi, đại thiếu gia, vừa rồi anh đi ra ngoài chính là mua hoa hồng này cho tôi à?”

“Ừ.” Mỗ nam không được tự nhiên ừ một tiếng.

“Đây tổng cộng có bao nhiêu hoa hồng.”

“99 đóa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play