Editor: May

Hoàng Phủ Bạc Ái thấy thịnh Vị Ương đột nhiên nói chuyện ấp a ấp úng, anh liền hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ là bởi vì sợ chính mình mới như vậy, khẳng định lại có chỗ nào không đúng rồi.

Mắt đào hoa của Thịnh Vị Ương cười cong cong,

“Miệng anh…… không đau à?”

Nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp của cô, ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái hơi giật mình, Thịnh Vị Ương đã vươn tay qua sờ, đầu ngón tay non mịn cẩn thận đụng vào khóe môi của anh.

……

Cả người Hoàng Phủ Bạc Ái chấn động, lập tức cắn chặt khớp hàm.

Giống như một dòng điện kích thích chạy từ đầu ngón tay của cô truyền đến, nháy mắt cuốn quét đến toàn thân, dưới hơi thở còn lượn lờ mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt trên người cô.

Động tác của Thịnh Vị Ương càng thêm cẩn thận nhẹ nhàng xoa nắn, mắt châu tươi đẹp so sánh với giảo hoạt lúc trước, có thêm một chút bất an, ngữ khí đặc biệt hiếm khi nhỏ nhẹ,

“Tôi thật sự không phải cố ý.”

Sống lưng Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ, đột nhiên giơ tay hất cánh tay cô ra, hơi lui về phía sau một chút, sắc mặt hung ác nham hiểm càng tức giận hơn,

“Thịnh Vị Ương, đừng diễn kịch giả mù sa mưa với tôi!”

Anh không thể lại không bình thường như vậy nữa! Bàn tay buông xuống hai bên, chợt nắm chặt……

Thịnh Vị Ương giận, vừa rồi cô nhất định mỡ heo che tâm, mới có thể giống như ngu ngốc ở trong lòng cảm thấy có chút thực xin lỗi anh!

Đụng liền đụng phải, cô hẳn là đụng rơi miệng độc khắc nghiệt kia mới phải!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play