Editor: May

Thậm chí, trung gian còn không có tấm ván gỗ ngăn cách, cũng chỉ là dùng hoạt động kéo cửa làm giới hạn, tất cả quần áo tủ bên cạnh đều là áo sơ mi tây trang của đàn ông.

Đương nhiên, tất cả đều thuần một màu sắc dãy trắng đen kinh điển.

Thịnh Vị Ương xoay người, lại thử kéo cửa tủ quần áo đối diện ra, tình huống giống như cô suy nghĩ.

Một nửa bày giày da, cà vạt burberry, đồng hồ, cổ tay áo vân vân của đàn ông, mà nửa bên khác, đều là giày cao gót rogervivier, túi xách, mũ của phụ nữ……

Nhìn gian tủ quần áo xa hoa cực hạn trước mắt, Thịnh Vị Ương còn chưa lấy lại tinh thần từ trong chấn động, đột nhiên, phía sau đỉnh đầu truyền đến một đạo giọng nam mỏng lãnh,

“Cô đang làm gì?”

……

Thịnh Vị Ương đột nhiên cả kinh, còn chưa phân biệt rõ vị trí phát ra âm thanh, theo bản năng liền lui ra sau, thẳng tắp đụng vào trong lồng ngực người đàn ông.

Tiếp theo, cái ót hoa hoa lệ lệ đụng vào lên miệng mỗ nam.

Hoàng Phủ Bạc Ái che miệng, biểu tình chán ghét một phen đẩy người phụ nữ đụng vào trong ngực ra, tức sùi bọt mép rít gào,

“Thịnh Vị Ương!”

Thịnh Vị Ương vỗ trán, yên lặng sờ sờ trái tim.

Thật sự, lại tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ bị vị Bạc Ái thiếu gia này dọa sợ tới mức thần kinh suy kiệt, tuổi xuân chết sớm đó…

Thịnh Vị Ương nhìn sư tử dựng lông trước mặt, nháy đôi mắt nhỏ thuần lương, hơi thở mong manh nói,

“Hoàng Phủ thiếu gia, anh đi đường không có tiếng động, anh đột nhiên nói chuyện giống như quỷ, cái ót của tôi lại không có mọc đôi mắt, không bị anh dọa tới mức chết khiếp đã tính tôi mạng lớn rồi được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play