Editor: May
“Tôi nói không có liền không có!” Thịnh Vị Ương quyết định chết cũng không nhận.
“Cô thừa nhận tôi cũng sẽ không chê cười cô.”
Nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái giơ mi lạnh lên, Thịnh Vị Ương mếu máo, giọng nói kiên cường nghe tới mang theo ủy khuất của tiểu nữ sinh,
“Anh đang cười.”
Hai người hoàn toàn không có ý thức được, đối thoại hiện tại của bọn họ, tựa như một đôi tình nhân giận dỗi, bạn gái đang tức giận phát giận với bạn trai.
Không biết tại sao, Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên mềm lòng một chút, gật gật hàm dưới,
“Tôi đây không cười.”
“Hừ!” Thịnh Vị Ương uốn éo đầu, nhăn cái mũi rất kiêu ngạo rầm rì.
Lông mi dáng dấp xinh đẹp nhẹ nhàng xẹt qua đôi mắt của anh, tựa như chuồn chuồn dừng ở trên mặt nước bình tĩnh, đột nhiên một chút, mở ra từng vòng sóng gợn.
……
Bỗng dưng, mắt đen thâm.
Chờ khi Thịnh Vị Ương ý thức được đoạn đối thoại với anh có chỗ nào không đúng, Hoàng Phủ Bạc Ái đã giữ chặt thân mình của cô, bắt được cái miệng nhỏ hơi chu lên của cô, hôn lên.
Trong chăn tơ tằm, hai người đều xích lõa, bàn tay to của người nào đó cũng bắt đầu không an phận.
Cả người Thịnh Vị Ương đau đớn chua xót, cô mới vừa nếm thử quả cấm, hoàn toàn lại không chịu nổi lăn lộn điên cuồng như tối hôm qua.
Thịnh Vị Ương cắn chặt răng, gắt gao chống đỡ ngực anh, đầu đột nhiên lệch về một bên, hung hăng cắn một ngụm ở trên vai anh.
Một hình dáng dấu răng rõ ràng --