Editor: May

Hoàng Phủ Bạc Ái một tay cắm túi tiền,

“Còn có chuyện gì, con rất bận.”

Hoàng Phủ Thi “soạt soạt” lại nổi giận, mày còn bận, lão tử càng bận hơn mày! Hoàng Phủ Thi theo thói quen ra lệnh,

“William, giữa trưa ăn một bữa cơm với Iris rồi lại về thành phố E.”

Tên tiếng anh của Hoàng Phủ Bạc Ái là William, phần lớn bên nước Mỹ này đều gọi tên tiếng anh của anh

Hoàng Phủ Bạc Ái nghiêng khóe mắt, nhìn mắt Hoàng Phủ Thi,

“Muốn ăn ngài tự đi ăn.”

“Mày có đi hay không?” Hoàng Phủ Thi trừng mắt nhìn con trai nhà mình.

Tên nhóc thúi này, càng ngày càng không sợ ông! Còn nhớ rõ William khi còn nhỏ, nhỏ nhỏ gầy gầy giống như gà con, thấy ông tựa như chuột thấy mèo, nói một tiếng liền thuận theo.

Hoàng Phủ Bạc Ái cũng trừng lại, ngữ khí rất lạnh,

“Không đi.”

Trong lúc hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ.

Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên nhướng mày, hình dáng quá mức diễm lệ nhiễm một tia tà mị,

“EMP, con và Iris không có khả năng, ngài hết hy vọng đi.”

“Sao lại không có khả năng!” Mí mắt Hoàng Phủ Thi nhảy nhảy, “Iris không tốt chỗ nào? Người ta thích mày như vậy.”

Mày kiếm của Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nhướng,

“Phụ nữ toàn thế giới đều thích con, chẳng lẽ con đều cưới về tất cả sao?”

Khóe môi Hoàng Phủ Thi kéo một cái, mẹ nó! Thằng nhóc chết tiệt này có cần tự kỷ như vậy không hả! Chỉ là, nghe lời nói này của nó rất sảng khoái, bởi vì năm đó ông cũng từng nói giống như vậy, chỉ là……

“EMP, có phải gần đây ngài già nua si ngốc rồi không?” Hoàng Phủ Bạc Ái lại phát huy công năng độc miệng khắc nghiệt của anh đến cực đại.

Hoàng Phủ Thi suýt đã tát một cái chết anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play