Editor: May

Nghe thấy cửa truyền đến tiếng vang quăng ngã thật lớn, cả người Thịnh Vị Ương chấn động, thậm chí dùng hết tất cả sức lực toàn thân, gian nan kéo chăn tơ tằm bị rơi ở một bên qua, bó chặt ở trên người chính mình, giống như làm như vậy thì cô có thể tìm được cảm giác an toàn.

Thoáng chốc --

Một trận tiếng khóc trầm thấp, truyền tới từ dưới chân tơ tằm túm đến sít sao kia, nhẹ nhàng mở ra ở trong không khí an tĩnh đến thậm chí tĩnh mịch này.

Cô từng đồng ý với mẹ, không khóc, nhưng mà, đây đã là lần thứ hai cô khóc ở trước mặt anh.

Thịnh Vị Ương muốn nhịn xuống, cô cũng cho rằng chính mình có thể kiên trì được, chỉ là, hơi nước tích lũy trong thân thể giống như quá nhiều.

Cô chỉ là cô gái còn chưa tới hai mươi tuổi, đại học còn chưa có tốt nghiệp, một năm trước đột nhiên hai bàn tay trắng, xa rời quê hương, lưu lạc dị quốc, thật vất vả về nước, lại không nghĩ rằng lại bị người nhà chí thân của mình thiết kế, mất đi thứ quý giá nhất của người con gái,

Cho nên, cô có chút không chịu nổi……

Không chịu nổi một lần lại một lần đả kích thương tổn gần như hủy diệt.

Dưới chăn tơ tằm màu đen, kiều nhân nhi cuộn tròn thân mình, càng thêm ủy khuất run rẩy, khóc nức nở ưm ưm cũng dần dần chuyển lớn.

Phòng sách.

Hoàng Phủ Bạc Ái nghe thấy phòng cách vách truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết, lại mắng một trận tiếng Anh, hung hăng nhíu mày, nhíu chặt ấn đường hận không thể có thể kẹp chết một con ruồi.

Con nhóc thúi! Có cái gì tốt mà khóc!

Vừa rồi ở dưới lầu là ai nói muốn ra mặt thay đám người làm kia! Còn vẻ mặt thần khí vỗ ngực tranh luận nói không có khả năng sẽ hối hận với anh!

Lúc này khóc đến ủy khuất như vậy! Đi rắm chó “Vị Ương không khóc”! Anh ghét nhất phụ nữ khóc sướt mướt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play