Ngao Kiếm hét lớn một tiếng, mũi thương ngưng tụ hào quang vô tận, có một Chân Long xoay quanh, đột nhiên phóng ra uy năng vô tận, tập kích về phía Lăng Hàn.

Hắn đánh ra đòn mạnh nhất.

Nói thật, một thương này dù Lăng Hàn không chống đỡ, lấy thân ngạnh kháng cũng không có chuyện gì. Nhưng trước khi không có nắm chắt tuyệt sát Ngao Kiếm, hắn không muốn bí mật của mình lộ ra ngoài.

Nếu để cho đối phương biết, vậy Ngao Kiếm còn có thể đánh với hắn sao?

Đùa giỡn, đối mặt đối thủ vĩnh viễn không thể giết chết, thậm chí đả thương, ai còn có ý nghĩ chiến đấu tiếp?

Lăng Hàn đang đợi cơ hội, hoặc là nói chế tạo một cơ hội, để Ngao Kiếm cho rằng nắm lấy kẽ hở, đánh ra một đòn trí mạng, từ đó lộ ra nhược điểm bản thân, để hắn có thể phản công.

Thực lực của hai người tương đương, như vậy ngươi không cho ta cơ hội bắn trúng, ta làm sao sẽ cho ngươi?

Loại cường giả tầng thứ như bọn họ, mỗi đánh ra một chiêu đều có lưu lực, muốn lưu một con đường sống cho mình. Bởi vậy, dù cho một đòn thất bại, cũng có thừa lực chống đỡ, né tránh.

Lăng Hàn muốn để Ngao Kiếm cho rằng, đối phương đánh ra một đòn có thể trọng thương hắn, thậm chí giết chết hắn, như vậy đối phương mới sẽ không lưu lực, toàn lực bạo phát.

Một khi như vậy, như vậy sau công kích mạnh nhất, sức phòng ngự bản thân sẽ rơi xuống đáy vực, vậy đó chính là thời điểm Lăng Hàn giết ngược.

Hiện tại, Ngao Kiếm coi mình bắt được cơ hội như vậy.

Lăng Hàn không có lộ ra kẽ hở rõ ràng, đây căn bản không gạt được thiên tài như Ngao Kiếm, làm cho đối phương dễ dàng nhìn thấu đây là một cái tròng. Bởi vậy, hắn khổ tâm thiết kế, mới toát ra một kẽ hở, đồng thời ở sau mấy lần liên tục oanh kích, không ngừng phóng to kẽ hở này, cho Ngao Kiếm lý do oanh ra một đòn toàn lực.

Ngân thương phá không, Chân Long rít gào, đây là một đòn tuyệt mạnh, dù Mã Đa Bảo ngạnh kháng đòn đánh này cũng chỉ có thể nuốt hận.

Oanh trúng rồi!

Ngao Kiếm lộ ra vẻ mừng, mặc ngươi lại yêu nghiệt thì đã làm sao, bị hắn đánh trúng chỉ có một con đường chết.

Oành, mũi thương đâm vào ngực của Lăng Hàn, Chân Long tàn phá, muốn xuyên thủng ngực, đánh nổ trái tim của hắn. Nhưng mà, vải áo ở ngực mở tung, nhưng da dẻ toả ra ánh sáng lộng lẫy như, không hư không phá.

Ta sát, đây là thể phách gì?

Ngao Kiếm sửng sốt, tên này thật là Nhân tộc sao, ngươi xác định mình không phải quái vật của Thần giới?

- Cũng ăn một kiếm của ta!

Lăng Hàn nhân cơ hội phản kích.

Đối phương vừa đánh ra một đòn chí cường, hiện tại chính là lúc lực lượng và phòng ngự chân không, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với Lăng Hàn mà nói, trong nháy mắt liền được rồi.

Tích Sinh Kiếm tỏa ra ánh sáng vô tận, chém về phía cổ của Ngao Kiếm.

Vạn Pháp Quy Nhất!

Phốc, ánh kiếm xẹt qua, một cái đầu người phóng lên trời, máu tươi từ trong gáy phóng lên, như một đạo thiên hà, chấn động không gian, thật giống như muốn làm thiên địa đổ nát.

- Giết chết!

Thất Vương thấy thế, không không cảm thấy giải hận.

Người này lại muốn cầm thi thể Vương của bọn họ, điều này làm cho bọn họ phẫn nộ, hiện tại Ngao Kiếm bị Lăng Hàn chém đầu, tự nhiên để bọn họ phấn chấn, thoáng giảm bớt một chút ngột ngạt.

- Không chết!

Lăng Hàn lắc lắc đầu, nhìn phương xa.

- Làm sao có thể, cái này không phải thi thể của hắn sao?

Thất Vương đều không rõ.

- Đây chỉ là thể xác của hắn, nhưng Thần Hồn của hắn đã rời khỏi thân thể.

Lăng Hàn cau mày, tuy Thần Hồn có thể ly thể, nhưng này là Thần linh mới có thể làm được, hơn nữa còn phải là Thần linh rất mạnh, tu luyện Thần Hồn tới trình độ cực kỳ vững chắc, tuyệt đối không phải Thần linh là có thể làm được.

Nhưng Ngao Kiếm rõ ràng chỉ là Phá Hư Cảnh.

- Xem ra, người này hẳn là được bí bảo gì, có thể là một loại thần dược nào đó, mới có thể làm cho Thần Hồn ly thể.

Lăng Hàn thầm nói, vừa cất đi Tích Sinh Kiếm.

Tuy để Thần Hồn của Ngao Kiếm chạy, nhưng cơ thể của hắn bị chém ở nơi này, cũng không phải không có chiến tích.

- Bệ hạ!

Thất Vương lần thứ hai bi thiết đến, ngày hôm nay là ngày đại bi của Tử Nguyệt hoàng triều, quốc chủ chết đi, quốc hiệu tiêu vong, từ đây không tồn.

Lăng Hàn thở dài, nói:

- Trước tiên không cần quan tâm nhiều, sắp xếp hậu sự cho Mã huynh đi.

Chuyện này được Thất Vương tán đồng, người chết tự nhiên phải nhập thổ vi an.

Người đến đây xem lễ đều thành người đưa tang cho Mã Đa Bảo, đối với vị cường giả này mỗi người đều ôm tôn trọng rất lớn. Hắn ngã trên bước cuối cùng khai thiên, đây là vì toàn bộ đại lục mà chết, bằng không lấy khả năng của Mã Đa Bảo, muốn tự vệ còn không dễ dàng sao?

Trên đời có mấy người, vì lý tưởng có thể để mạng lại.

Tiền nhậm quốc chủ băng hà, đương nhiên lâm thời là quốc tang, huống hồ vì toàn bộ đại lục mà chết, lễ tang cử hành ròng rã một tháng, mà di thể của Mã Đa Bảo cũng được Lăng Hàn tự mình đưa vào nơi trọng yếu nhất của đại địa, làm bạn vĩnh hằng với Hằng Thiên Đại Lục.

Sau đó, sự tình còn rất nhiều.

Một quốc gia giao tiếp đương nhiên không phải chuyện một câu nói, có rất nhiều chi tiết nhỏ, việc vặt phải xử lý. Cũng còn tốt, tuy Hách Liên Tầm Tuyết không còn, nhưng còn có Vũ Hoàng, thay Lăng Hàn chia sẻ rất nhiều áp lực.

Hách Liên Thiên Vân tiến vào Hải vực, bắt đầu thu phục tứ hải, tuy hiện tại Ngao Kiếm chưa chết, nhưng chỉ còn dư lại một đạo Thần Hồn, dù tái hiện thì đã làm sao, có thể là đối thủ của Hách Liên Thiên Vân sao?

Phải biết lúc trước Hách Liên Thiên Vân có sức chiến đấu Phá Hư hai mươi tinh, yêu nghiệt không thua Mã Đa Bảo, hiện tại trở lại Phá Hư, thực lực tiến triển cực nhanh, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ trở lại đỉnh cao.

Lăng Hàn thì nỗ lực tu luyện, bây giờ hắn còn chưa có tư cách khai thiên, để cho an toàn, hắn nhất định phải đạt đến Phá Hư tầng chín.

Người vốn nhanh quên, tuy lúc trước Mã Đa Bảo chiến oanh oanh liệt liệt, nhưng chỉ nửa năm trôi qua, mọi người cũng dồn dập trải qua cuộc sống của mình, rất ít có người còn nhắc lại nhân vật bi tráng kia.

Nhưng đám người Lăng Hàn, Thất Vương đương nhiên sẽ không quên, bọn họ đều kìm nén một hơi, muốn khai thiên, muốn thành Thần, muốn quét ngang Ngũ Tông và Ngao gia!

Cái này tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng bọn họ đều không thiếu kiên trì và nghị lực.

Hách Liên Thiên Vân quét ngang Hải vực, tứ hải quy nhất, cũng thành lãnh thổ của Đại Lăng Triều. Lần này, thiên hạ tất cả là đất của vua, Lăng Hàn có thể nắm giữ động tĩnh của thiên hạ… chỉ cần hắn muốn.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play