Phong Nghi Tu không ngừng tâm tình, tuyệt đối là tay tình trường già đời, không có nửa câu lặp lại. Lấy bề ngoài phong thần tuấn lãng của hắn, lại thêm miệng ngọt chết người, tin tưởng có vô số nữ tử sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào trong cạm bẫy ôn nhu của hắn.

Đáng tiếc, đối với Chư Toàn Nhi nửa điểm tác dụng cũng không có, trái lại để sắc mặt của nàng càng ngày càng lạnh.

- Ngu ngốc, sao nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp đánh ngất, vác về nhà đi!

Hổ Nữu thực nhìn không được, nhảy ra bày mưu tính kế.

- Cái này không hay lắm đâu!

Phong Nghi Tu vuốt đầu, cười khúc khích hề hề.

- Tin tưởng Nữu!

Hổ Nữu khuyến khích nói.

Phong Nghi Tu vỗ hai tay nói:

- Làm!

Lăng Hàn không khỏi bật cười:

- Ngươi muốn làm gì?

Phong Nghi Tu run lập cập nói:

- Bản thiếu không có hứng thú với nam nhân, không nên đánh chủ ý tới bản thiếu!

Dựa vào, người này là vai hề sao?

Lăng Hàn cười gằn nói:

- Nếu ngươi nói như thế, vậy ta phải vui đùa với ngươi một chút!

- Ngươi, ngươi không nên loạn, bản thiếu không phải người như thế! Hơn nữa, bản thiếu rất lợi hại, ngươi không nên tự mình chuốc lấy cực khổ!

Phong Nghi Tu vội rút kiếm, một bộ ngươi là biến thái không nên tới gần ta.

Lăng Hàn ra tay, tóm tới đối phương, cực kỳ tùy ý.

- Biến thái, xem chiêu!

Phong Nghi Tu xuất kiếm, vèo, một ánh kiếm vẽ ra, gọt về tay của Lăng Hàn.

Không thấy được nha, tuy người này vô căn cứ, nhưng thật có chút tài năng, ở cái tuổi này có thể ngưng kiếm Mang cũng không nhiều. Có điều, so với Lăng Hàn, hai người hoàn toàn không phải một cấp độ.

Tay của Lăng Hàn gập lại, đã nắm lấy cổ tay của đối phương, cười nói:

- Ngươi đoán, ta sẽ hấp hay kho ngươi?

- Mẹ a!

Phong Nghi Tu nổi da gà, muốn tránh thoát, nhưng tay của Lăng Hàn như sắt thép, để hắn căn bản không thể động, chỉ có thể giương mắt nhìn.

- Đừng gọi mẹ, gọi đại ca, ta liền thả ngươi.

Lăng Hàn cười nói.

- Bằng ngươi cũng xứng bản thiếu gọi đại ca!

Phong Nghi Tu hừ một tiếng, tay trái rung lên, lại có thêm một thanh kiếm, đâm tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn buông tay, sau đó lại chộp tới tay trái của Phong Nghi Tu, đùng, tóm gọn.

Phong Nghi Tu kinh hãi đến biến sắc, sao người này ra tay nhanh như vậy? Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải lại chém, đòn đánh này hắn vận dụng toàn lực, tóc dựng thẳng lên, kiếm ý hóa thành thực chất, tàn nhẫn xung kích về phía Lăng Hàn.

Thể phách của đối phương cực kỳ mạnh mẽ, như vậy thần hồn khẳng định không đủ vững chắc, bị hắn xung kích một trận, tuyệt đối sẽ ôm đầu la rên.

Trên đời nào có quái vật như vậy, tu luyện thể phách và thần hồn đều tới trình độ cực hạn.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, Kiếm Tâm hơi động, đùng, kiếm ý của Phong Nghi Tu đổ nát, mà đối phương cũng như ăn đòn nghiêm trọng, gương mặt trắng xám, thậm chí vẻ mặt vặn vẹo, có vẻ vô cùng thống khổ.

Hắn buông lỏng tay ra, Phong Nghi Tu cuộn mình ở trên mặt đất, cả người co giật, thần hồn xung kích không nhẹ a. Có điều, cái này đối với hắn mà nói giống như là một loại mài giũa, nếu có thể chịu nổi, thần hồn của hắn nhất định sẽ tiến thêm một bước nữa.

- Phong thiếu!

Lúc này, trong cửa đi ra hai người, một là thủ vệ lúc trước đi vào bẩm báo, tên còn lại là lão giả vóc người thon dài, dáng dấp khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi, rất có khí độ, nhưng lúc này vẻ mặt kích động, bước dài vọt tới trước mặt Phong Nghi Tu, đỡ hắn đứng đến, tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện trên người đối phương không có thương thế gì, lúc này mới thoáng bình tĩnh.

Lão giả nhìn về phía Lăng Hàn, trong ánh mắt lộ ra hàn ý nói:

- Là ngươi đả thương Phong thiếu?

Lăng Hàn cười nói:

- Đả thương dùng không quá chính xác, phải nói là luận bàn, hắn không địch lại mà thôi.

- Hừ, đến Hàn Phong Hội ta còn dám hại người, ngươi thật to gan!

Lão giả lạnh lùng nói, tay phải thò ra, trong nháy mắt hóa thành màu xanh, toả ra kim quang, có từng mạch văn thoáng hiện.

Lão giả này là Hoá Thần Cảnh, thực lực không thấp.

Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng nói:

- Xem thân phận của ngươi cũng không thấp, vậy ta tạm hỏi ngươi một chút, có ấn tượng với những cái tên Giang Dược Phong, Vân Vĩnh Vọng, Khang Tu Nguyên này không?

- Hừ, ngươi chuyển hậu trường ra cũng vô dụng, ngày hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!

Thân hình của lão giả nhảy ra, đập tới Lăng Hàn, hô, chưởng chưa tới, kình phong đã vỗ tới, nguyên lực áp bức, lực phá hoại hết sức kinh người.

Tay phải của Lăng Hàn nhấn ra, lão giả bị đánh bay, oành oành oành oành, chí ít mười mấy bức tường bị hắn đánh vỡ, lúc này mới ngừng lại, trực tiếp ngất đi.

Lần này, hẳn sẽ được coi trọng chứ?

Hừng hực đằng… thật nhiều người từ trong phủ chạy ra, vây quanh Lăng Hàn, nhưng không có ra tay.

- Hừ!

Khí tức đáng sợ lưu chuyển, một bóng người cũng đi ra.

- Bái kiến Thất trưởng lão!

Tất cả mọi người nửa quỳ hành lễ.

Đó là một lão giả tóc trắng xoá, nhưng tinh thần khỏe mạnh, hai mắt sáng quắc. Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn nói:

- Người trẻ tuổi, lá gan không nhỏ, lại dám chạy đến Hàn Phong Hội ngang ngược!

- Ngang ngược sao?

Lăng Hàn lắc đầu một cái.

- Chỉ là tự vệ mà thôi. Có điều, sự kiên trì của ta có hạn, kế tiếp nếu như không người nào nguyện ý hảo hảo nói chuyện với ta, vậy ta chỉ có thể trước đánh đổ các ngươi, để cho các ngươi biết điều một chút.

- Khẩu khí thật lớn, chỉ là một Hoá Thần Cảnh nho nhỏ mà thôi!

Thất trưởng lão cười lạnh nói.

- Người trẻ tuổi, cứng thì dễ gãy, ngươi quá kiêu ngạo, liền để lão phu đến dạy ngươi làm người như thế nào đi.

Lăng Hàn nói:

- Khẩu khí của ngươi cũng rất lớn, không nên làm ếch ngồi đáy giếng, cho rằng thế giới chỉ lớn như vậy, phải biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu nhân.

- Ha! Ha! Ha!

Thất trưởng lão giận dữ mà cười, nếu hai người trao đổi tuổi tác, như vậy lời này ngược lại có chút đạo lý, nhưng hiện tại một thanh niên lại đang giáo huấn hắn, để hắn quả thực không biết nói gì.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, cũng lười nói với Lăng Hàn, bằng không thật sẽ bị tức chết, trực tiếp ra tay tóm tới Lăng Hàn.

Hắn là Thiên Nhân Cảnh, muốn đối phó một tiểu bối Hoá Thần Cảnh còn không đơn giản? Chẳng lẽ còn cần chạy lên bầu trời đánh? Đối phương căn bản không kịp ra tay, bị hắn một chiêu bắt, tự nhiên không thể tạo thành phá hoại.

Tay phải hắn thò ra, ý chí võ đạo của Thiên Nhân Cảnh dật động, hình thành uy thế đáng sợ, Hoá Thần Cảnh thực lực hơi yếu một chút thậm chí bị ép ngã xuống.

Lăng Hàn không né không tránh.

Cái này ở những người khác xem ra là bình thường, cường giả Thiên Nhân Cảnh ra tay, còn có chỗ trống cho tiểu tử này né tránh sao? Ý chí võ đạo áp bức, tự nhiên chỉ có thể bó tay chịu trói.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play