Trong một tiếng cười dài, chỉ thấy Tiên Vu Thông hạ xuống, thành thế đối chọi với Văn Nhân Kiệt và Hách Liên Dung.

Nhìn như hắn và Hách Liên Dung vẫn nằm ở trạng thái đối địch, nhưng có thể cho rằng hắn là cùng Hách Liên Dung giáp công Văn Nhân Kiệt.

Văn Nhân Kiệt chắp hai tay sau lưng, có vẻ không có chút rung động nào, hắn có tự tin tuyệt đối, dù Tiên Vu Thông và Hách Liên Dung liên thủ cũng không sợ. Nhưng nếu hai người liên thủ, hắn muốn giết Lăng Hàn sẽ vô cùng khó khăn.

Hắn phất tay áo, xoay người, chỉ là một giun dế Nhân tộc, trở tay liền có thể tiêu diệt, căn bản không cần để ở trong lòng.

- Lăng Hàn, ta muốn quyết đấu với ngươi!

Lúc này, phía sau Tiên Vu Thông truyền đến tiếng gào, một nam tử cực kỳ quái lạ đi ra.

Trên lưng của hắn lại mọc ra một cái mai rùa, hai tay là hai cái càng cua, chuyện này ở trong Hải tộc chính là tượng trưng cho huyết mạch tinh khiết. Người này gọi Bàng Hân, hắn đồng thời kế thừa huyết mạch của Linh Quy và Ma Giải, đạt tới trình độ năm phần mười, chỉ lấy độ huyết mạch tinh khiết mà nói, ở trong Hải tộc phỏng chừng có thể xưng số một số hai.

Đáng tiếc, Linh Quy và Ma Giải không thể so với Chân Long, dù cho năm phần mười cũng không sánh bằng một thành của huyết mạch Chân Long, nhưng sức mạnh huyết thống không cho lơ là, hắn mới hơn bốn mươi tuổi cũng đã bước vào Thiên Nhân Cảnh, cực kỳ bất phàm.

Bằng không, hắn cũng không đủ tư cách đến Quỷ Long Quật.

Lăng Hàn liếc mắt nhìn hắn, cười nói:

- Tại sao ta phải quyết đấu với ngươi?

- Ta chắc chắn sẽ không cho phép ngươi cưới Thải quận chúa!

Bàng Hân lớn tiếng quát.

Lăng Hàn không khỏi bật cười:

- Ta lúc nào nói muốn cưới nàng?

Một bên khác, Tiên Vu Thải tức giận, nàng không muốn gả cho Lăng Hàn là một chuyện, nhưng Lăng Hàn bởi vì không muốn cưới nàng mà tình nguyện xuống Quỷ Long Quật tìm kiếm răng Chân Long, cái này lại làm cho nàng rất khó chịu!

Nàng kém chỗ nào, lại để Lăng Hàn tránh như rắn rết?

Thân là một Vương tộc, một thiên tài, một mỹ nữ tuyệt sắc, tự tôn của nàng không cho phép khinh nhục.

Đương nhiên, Lăng Hàn muốn cưới nàng nàng cũng từ chối, thực sự là mâu thuẫn.

- Nhân tộc thấp kém đương nhiên không có tư cách cưới Thải quận chúa!

Bàng Hân dùng cái kìm chỉ vào Lăng Hàn.

- Ngày hôm nay ta muốn đánh đổ ngươi, sau đó nói cho ngươi biết, ngươi ngay cả một phần vạn của Thải quận chúa cũng không sánh nổi, căn bản không nên ôm ý niệm như vậy.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Thực sự là không hiểu ra sao, mặc kệ ngươi!

Bàng Hân còn muốn nói tiếp, lại thấy Tiên Vu Thông đưa tay vẫy một cái, chỉ phải ngoan ngoãn im lặng, hắn lại tự phụ cũng không dám kháng lệnh, nhưng trong lòng đã quyết định, chờ tiến vào Quỷ Long Quật, hắn sẽ tìm cơ hội giết Lăng Hàn, quét dọn một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.

Hắn mới là người xứng với Thải quận chúa.

Quỷ Long Quật còn hai ngày nữa mới mở ra, tất cả mọi người kiên trì chờ đợi, tuy tam đại Vương tộc đều đến đủ, nhưng không có khai chiến, tiêu hao ở đây thực là không đáng, trong Quỷ Long Quật mới là chiến trường chân chính.

Hai ngày sau, một luồng Long uy mạnh mẽ rung động, chỉ thấy đại địa nứt ra, xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, dòng nước chạy chồm khiến người ta nhìn mà phát khiếp, bởi vì trong đó lại có mạch văn đáng sợ, phỏng chừng Linh Anh Cảnh cũng sẽ bị cắn giết trong nháy mắt.

- Ha ha, vừa vặn, không có bỏ qua!

Giữa bầu trời truyền đến tiếng cười dài, chỉ thấy một chiếc không hạm to lớn đang cấp tốc bay đến, toàn thân đen kịt, đầu hạm cắm một lá cờ, vẽ hình Chân Long màu đen, đang giương nanh múa vuốt, có vẻ đằng đằng sát khí.

- Tây Hải, Mặc thị Vương tộc!

Hách Liên Dung, Tiên Vu Thông đồng thời nhíu mày, ngay cả Văn Nhân Kiệt cũng lộ ra địch ý mãnh liệt.

Quỷ Long Quật chính là cơ duyên của Bắc Hải, Tây Hải Vương tộc đến xem náo nhiệt làm gì?

Văn Nhân Kiệt có dã tâm thống nhất Bắc Hải, tự nhiên coi Bắc Hải thành tài sản riêng, đặc biệt là Quỷ Long Quật, năm trăm năm mới mở ra một lần, bên trong có thể hái Long Huyết Thảo, đối với mỗi một Vương tộc mà nói đều là chỗ tốt cực lớn, có thể tăng lên độ tinh khiết của huyết mạch.

Răng của Chân Long thì không cần phải nói, đáng tiếc căn bản không thể lấy được.

Đây là bảo vật của Bắc Hải, nào cho phép người của Tây Hải mơ ước?

- Bắc Hải thịnh hội, Tây Hải Mặc gia tới làm gì?

Văn Nhân Kiệt là người thứ nhất làm khó dễ, hắn là đệ nhất cao thủ của Bắc Hải, từ một ý nghĩa nào đó cũng là đại biểu của Bắc Hải.

- Ha ha ha ha, bốn biển đều thuộc về Hoàng tộc, Văn Nhân đại nhân nói như vậy không khỏi quá bá đạo đi.

Trên không hạm có người nói, ở trên cao nhìn xuống, nhưng lại không hạ thuyền.

Hách Liên Dung cũng bất mãn, ân oán với Văn Nhân tộc là một chuyện, nhưng lúc đối mặt người ngoài, tự nhiên là trước để ân oán qua một bên. Hắn mở miệng nói:

- Bốn biển tự nhiên hoàn toàn quy về Hoàng tộc, nhưng Hoàng tộc phân phong Bắc Hải cho tam tộc ta quản lý, tự nhiên cũng có đạo lý. Mặc gia không nói một tiếng liền xông tới, cái này tựa hồ không ổn đâu?

- Ha ha, Hách Liên đại nhân là định tội cho bản tọa sao?

Trên không hạm truyền đến tiếng cười to, chỉ thấy một bóng người từ phía trên chậm rãi đi xuống, rõ ràng đạp lên không khí, nhưng hắn phảng phất như đi bậc thang vậy.

Người này là một ông lão nhìn qua hơn sáu mươi tuổi, khí huyết có vẻ hơi suy yếu, không còn mạnh mẽ như lúc tráng niên, nhưng thân hình vẫn ưỡn lên thẳng tắp, hai bên gương mặt có vài miếng Long Lân bao trùm, để hắn có vẻ hơi quái dị.

Ở sau người hắn, xuất hiện mười mấy người trẻ tuổi, cũng dồn dập từ trên không hạm hạ xuống.

Con mắt của Lăng Hàn lập tức căng thẳng, bởi vì hắn lại nhìn thấy đám người Từ Tu Nhiên, Tiểu Kiếm Đế, Đông Linh Nhi của năm thượng cổ tông môn.

- Mặc Nguyên!

Tiên Vu Thông hừ một tiếng, trong ánh mắt hiện ra vẻ kiêng kỵ.

Không chỉ hắn, Hách Liên Dung và Văn Nhân Kiệt cũng như thế, không có bởi vì ông lão này già nua, khí huyết suy yếu mà xem thường đối phương. Mặc Nguyên, tộc Vương đời trước của Mặc gia, trăm năm trước Mặc gia ra một kỳ tài ngút trời, hắn liền thoái vị nhượng hiền, bằng không lấy tư cách của hắn dù ngồi chết già ở vị trí này cũng không ai dám nói cái gì.

Đây là một lão già, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối đáng sợ, có thể không thua Văn Nhân Kiệt.

- Bản tọa cũng không có cách nào, mấy Nhân tộc này đến từ Trung Châu Ngũ Tông, vừa mới từ Long Thần Điện đi ra, cầm thủ dụ của Long Hoàng đại nhân, muốn bản tọa dẫn bọn họ đến Quỷ Long Quật một lần, bản tọa không thể làm gì khác hơn là làm việc.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play