Ở trước khi trở về, Lăng Hàn gặp Vũ Hoàng, nói với hắn chuyện này, cũng được Vũ Hoàng tán đồng, viết một phong thư để hắn giao cho Thích Trường Nguyệt, bảo đối phương phối hợp Lăng Hàn.

Dính đến khai thiên, Lăng Hàn sẽ không lưu ý cảm thụ của Thích Trường Nguyệt, có nguyện ý hay không cũng phải thoái vị.

Lăng Hàn độc thân lên đường, những người khác thì bắt đầu thu thập, bọn họ phải dọn nhà, ngày sau Lăng Hàn leo lên ngôi vị hoàng đế, người nhà tự nhiên phải ở trong hoàng cung.

Hiện tại Bắc Hoang ở trong mắt Lăng Hàn thực sự nhỏ đến đáng thương, hắn thân hóa lôi đình, tốc độ nhanh kinh người, chỉ hơn nửa ngày, hắn liền đến Vũ Quốc, cũng không khách khí, trực tiếp xông thẳng vào hoàng cung.

- Lớn mật, dám xông vào hoàng cung, chết!

Lăng Hàn cũng không che giấu hành tung, lẫm lẫm liệt liệt đi vào, lập tức đưa tới vệ binh, dồn dập ra tay công kích hắn.

Đùng đùng đùng đùng… nhưng những người này vừa vung binh khí liền ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng co giật.

Lăng Hàn chỉ hơi thả ra một ít khí tức, nhưng hiện tại hắn là Linh Anh Cảnh đỉnh cao, chút khí tức này còn chưa đủ trâu bò sao? Lúc trước Phong Viêm cầm Linh Anh pháp chỉ thì hầu như quét ngang Hoàng Đô, huống chi Lăng Hàn tự thân tới, còn không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần.

Hắn một đường đi qua, mọi người cũng nằm bò một đường, căn bản không thể đối kháng khí thế của Lăng Hàn, chỉ có nằm sát đất, lạnh rung run.

- Các hạ, đây chính là hoàng cung của Vũ Quốc!

Một lão giả xuất hiện, tu vi Thần Thai Cảnh, lại đối kháng được khí tức của Lăng Hàn. Hiển nhiên, đây là một vị vương giả, bằng không đã sớm bất chiến mà khuất.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Ta là tới gặp Thích Trường Nguyệt.

- Lớn mật!

Thần Thai Cảnh này giận dữ, kích chỉ nói.

- Dám gọi thẳng tục danh của bệ hạ, đại nghịch bất đạo!

Lăng Hàn nói:

- Ngươi đang kéo dài thời gian, chờ vị lão Vũ Hoàng kia xuất hiện?

Hắn cảm ứng một chút nói.

- Chỉ sợ ngươi phải thất vọng, lão Vũ Hoàng hẳn là tẩu hỏa nhập ma, đừng nói xuất quan nghênh chiến, sợ là chống không nổi ba ngày.

- Nói láo!

Thần Thai Cảnh này quát to.

- Đừng hòng dao động quân tâm, lão quốc chủ có Quốc Vận che chở, thần công cái thế, há là vài câu của ngươi có thể lừa dối!

- Thật sao?

Lăng Hàn mỉm cười, lần thứ hai cảm ứng một hồi, sau đó nguyên lực hóa thành bàn tay lớn, tóm tới một nơi nào đó, oành… chỉ nghe tiếng trầm hưởng truyền đến, sau đó là tiếng người huyên náo.

- Không xong, bệ hạ bị người bắt đi!

- Trận pháp căn bản không đỡ nổi một đòn a, một bàn tay lớn trực tiếp phá trận mà vào, bắt đi bệ hạ!

- Lão quốc chủ đâu! Mau mời lão quốc chủ!

Trong hoàng cung hỗn loạn tưng bừng, binh sĩ, thái giám, cung nữ đều kêu loạn.

Oành… đỉnh hoàng cung mở tung, một bàn tay lôi đình thu lại, đang nắm một người thanh niên trẻ bận long bào, không phải Thích Trường Nguyệt đã từng là Thất hoàng tử, hiện tại là Vũ Hoàng thì ai nữa?

Thần Thai Cảnh này kinh hãi đến mật muốn rơi ra, đây là năng lực gì, người ở chỗ này không nhúc nhích, nhưng lại bắt bệ hạ tới, hơn nữa còn đánh vỡ một trận pháp!

Kia là đại trận Sinh Hoa Cảnh a, dù Sinh Hoa Cảnh tự thân tới cũng phải oanh một lúc mới có thể đánh vỡ, mà có những thời gian này cũng đủ lão quốc chủ chạy tới nghênh địch. Nhưng hiện tại... Căn bản không đỡ nổi một đòn.

Người này mạnh đến mức độ nào?

- Lăng… Lăng đại sư?

Thích Trường Nguyệt nhìn thấy dáng dấp của Lăng Hàn, liền yên tâm, kinh hoàng diệt hết.

Lăng Hàn thả Thích Trường Nguyệt xuống, cười nói:

- Hiện tại muốn gặp ngươi thật không dễ dàng.

- Ha ha, Lăng đại sư nói giỡn.

Thích Trường Nguyệt cười to, ở trên hoàng vị mấy năm, hắn tự nhiên cũng nắm giữ đế khí, chí ít chỉ có bề ngoài làm được rất tốt, có vẻ ung dung không vội, nhưng chỉ cần nhìn hai chân hắn còn run rẩy, liền có thể biết vừa nãy hắn thực bị dọa sợ.

- Trước tiên không nói những chuyện này, tình huống của lão Vũ Hoàng không ổn a!

Lăng Hàn nói.

Trong lòng Thích Trường Nguyệt cả kinh, hắn cũng rất bất an, bởi vì từ khi hắn bị bắt tới hiện tại đã qua một quãng thời gian, nhưng lão Vũ Hoàng vẫn không phản ứng chút nào, đây tuyệt đối không nên.

Thân hình của Lăng Hàn di động, vèo, đã biến mất không còn tăm hơi, nhưng ánh chớp lóe lên, hắn rất nhanh liền trở lại, trong tay mang theo một ông lão vóc người khô gầy, sắp muốn hóa thành một thân cây, tuy người rất cao, nhưng hiện tại phân lượng không vượt qua năm mươi cân.

- Lão tổ!

Thích Trường Nguyệt lập tức tiến lên trước một bước.

- Lão quốc chủ!

Thần Thai Cảnh kia cũng kinh hô, nếu không phải gặp rất nhiều lần, hắn thật không thể tin tưởng đây chính là lão quốc chủ.

- Thôi thôi thôi, tiện nghi ngươi!

Lăng Hàn cười lắc đầu, hắn lấy ra một cây nhân sâm to bằng cánh tay trẻ con, trên thân nhân sâm che kín hoa văn màu tím, tràn ngập chân lý đại đạo.

Đây là Long Huyết Phách Vương Tham, vừa vặn thành thục, một lần liền thu hoạch một nhóm lớn, không nghĩ tới người đầu tiên nếm thử lại là lão Vũ Hoàng.

Tuổi thọ của đối phương đã khô cạn, hơn nữa bình thường ăn nhiều linh dược kéo dài tuổi thọ, nên dù cho hắn cả tấn nhân sâm ngàn năm cũng vô bổ, vì lẽ đó, muốn hắn sống thêm, vậy chỉ có tăng lên cảnh giới của hắn, cùng thiên cướp đoạt tuổi thọ.

Dưới quốc thế giúp đỡ, tuy lão Vũ Hoàng nắm giữ thực lực Sinh Hoa Cảnh, nhưng dù sao cũng không phải Sinh Hoa Cảnh chân chính, tuổi thọ nhiều nhất một trăm đến 150 năm, nếu thật xông lên Sinh Hoa Cảnh, vậy sống thêm năm mươi năm là tuyệt đối không có vấn đề.

Một cây Long Huyết Phách Vương Tham chỉ đổi về năm mươi năm tuổi thọ cho một tên Sinh Hoa Cảnh, bị bất luận ai biết cũng sẽ trách là phá gia chi tử đi?

Nhưng Lăng Hàn không đáng kể, ca nhiều chính là linh dược, ngươi cắn ta a?

Hắn lập tức mở lô luyện đan, có điều Long Huyết Phách Vương Tham vốn là thiên địa linh dược, có thể trực tiếp dùng, chỉ là cảnh giới của lão quốc chủ thấp, trực tiếp dùng vậy đừng nói xung kích Sinh Hoa, nhất định sẽ bạo thể mà chết.

Vì lẽ đó, Lăng Hàn phải xử lý một chút, luyện dược tính trở nên dung hòa, để loại "kém cỏi" như lão Vũ Hoàng có thể dùng.

Chỉ hơn nửa ngày sau, Lăng Hàn liền luyện thành đan dược, cạy miệng của lão Vũ Hoàng ra, nhét đan dược vào, lại đánh ra một đạo nguyên lực, đưa đan dược vào trong bụng đối phương.

Hiệu quả... Hầu như là lập tức rõ ràng.

Đây chính là Long Huyết Phách Vương Tham, tuy không phải Tham Vương đời đầu, tắm rửa Chân Long Chi Huyết, mà là không biết bao nhiêu đời sau của nó, nhưng vẫn được Thiên Nhân Cảnh coi là trân bảo, có thể xông lên Phá Hư Cảnh!

Hiện tại chỉ đột phá Sinh Hoa Cảnh mà thôi, còn không đơn giản?

Lão Vũ Hoàng lập tức mở hai mắt ra, chỉ nhìn Lăng Hàn một chút, sau đó vội nhảy vào bầu trời, hắn muốn đột phá, nhưng sẽ tạo thành phá hoại lớn, tự nhiên không thể lưu ở trong hoàng cung.

Hắn dựa quốc thế bước vào Sinh Hoa, mở ngụy tiên hoa, ở Sinh Hoa Cảnh đương nhiên rất quen thuộc, bởi vậy, kỳ thực hắn đã sớm gieo tiên chủng, chỉ là không cách nào mở ra tiên hoa chân chính mà thôi.

Hiện tại ở dưới dược lực của Long Huyết Phách Vương Tham, tiên chủng phá mầm mà ra, lớn lên rất nhanh, nở rộ.

Sinh Hoa Cảnh!

- Ha ha ha ha!

Lão Vũ Hoàng cười to, thân thể được thoải mái, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy trở nên khỏe mạnh, bắp thịt nổi lên, da khô tái hiện ánh sáng lộng lẫy.

Hắn một bước hạ xuống, nhìn Lăng Hàn chắp tay nói:

- Đa tạ tiểu hữu giúp đỡ!

Hắn có thể không cao hứng sao, hiện tại là Sinh Hoa Cảnh chân chính, lại thêm quốc thế giúp đỡ, sức chiến đấu cực hạn của hắn có khả năng đạt đến Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Kế tiếp ta muốn nói, phỏng chừng có thể làm ngươi cầm kiếm đâm ta.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play