Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, quá kinh người, thượng cổ nhiều thiên kiêu như vậy cũng chỉ có trăm người có thể lưu danh, người nào không phải thiên tài trong thiên tài, tùy tiện xách một cái ra cũng có thể khiếp sợ vạn cổ?

Cổ Minh có thể lưu danh... Quá mạnh mẽ!

Đây chính là sự tình ngay cả Đông Linh Nhi, Từ Tu Nhiên cũng không làm được.

Cổ Minh cười ngạo nghễ, ở trên bia đá rồng bay phượng múa viết xuống đại danh của hắn, nhất thời, bia đá phát ra hào quang, trăm tên tái hiện, chỉ thấy Cổ Minh thình lình xếp hạng thứ chín mươi bảy, còn tên thứ một trăm cũ đã không nhìn thấy.

Chín mươi bảy, còn cao hơn Thái Âm Vương ba vị, hiện tại Thái Âm Vương đã rơi xuống vị trí một trăm.

Cổ Minh hơi kinh ngạc, tựa hồ đối với thành tích này còn có chút bất mãn, nhưng khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười, thoáng lui lại mấy bước, đưa mắt đảo qua Lăng Hàn, lộ ra vẻ khinh thường.

Trên bảng có tên, khái niệm này nghĩa là gì?

Có thể ngang hàng thiên kiêu mạnh mẽ nhất thượng cổ, mấy vạn năm mới ra một yêu nghiệt!

- Thiên Thiên!

Cổ Minh nhìn về phía Văn Nhân Thiên Thiên, biểu hiện ngạo nhiên, ý tứ là nhìn thấy ta yêu nghiệt như thế, còn không mau mau quỳ ở dưới chân của ta.

Tuy trong lòng Văn Nhân Thiên Thiên khiếp sợ, nhưng càng thêm không thích tính cách kiêu ngạo của Cổ Minh, thiên tài xác thực có thể kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo đến xem ai cũng là ở trên cao nhìn xuống, vậy thì làm người ta ghét rồi.

Nàng nhìn Lăng Hàn, cái này cũng là một yêu nghiệt, nói không chắc sẽ có biểu hiện kinh người.

Đám người Chư Toàn Nhi, Nguyên Thừa Hòa chia nhau tiến lên, từng cái tiến hành kiểm tra, không hề bất ngờ, tuy huynh muội Lý Phong Vũ đều có tư cách tiến vào Bổ Thiên Học Viện, nhưng không thể làm Võ Đạo Thạch phản ứng.

Chỉ có Chư Toàn Nhi và Nguyên Thừa Hòa thành công, nhưng đều là hào quang màu tím, ngang hàng Văn Nhân Thiên Thiên.

Có điều, cái này kiểm tra không phải thiên phú hoặc tư chất võ đạo của bọn họ, chỉ nhìn pháp thuật cao nhất bọn họ nắm giữ, đặt ở cùng một cảnh giới tiến hành so sánh, làm ra xếp hạng.

Vì lẽ đó không có xúc động Võ Đạo Thạch phát sáng cũng không cần quá mức lưu ý, tương lai không phải không có cơ hội truy đuổi, hơn nữa, đây là thôi diễn võ kỹ, công pháp đến mức tận cùng, sau đó xếp hạng, nhưng coi là thiên tài cũng chưa chắc có thể làm được.

Con thỏ cũng đi thử, rất kinh người, nó dĩ nhiên xúc động hồng quang, có thể ngang hàng Từ Tu Nhiên, Đông Linh Nhi!

Thế nhưng, cái này không hẳn là con thỏ toàn lực ứng phó, Đông Linh Nhi, Từ Tu Nhiên cũng chưa chắc vận chuyển võ kỹ mạnh nhất, dù sao mọi người cần chỉ là tư cách tiến vào, rất nhiều người không muốn để lộ nội tình.

- Lăng Hàn, lại để ngươi sống thêm một lúc, đợi ngươi kiểm tra xong, ta lại chém ngươi!

Cổ Minh cười to nói.

- Để ngươi thấy chênh lệch với ta, mang theo hối hận mà chết, cái này chính là kết cục đối nghịch với ta!

- Nơi này không phải không thể chiến đấu sao?

Có người nhỏ giọng nói.

- Không sai, nếu chiến đấu, con rối kia sẽ tham gia, người không nghe khuyên bảo thậm chí sẽ bị đánh giết, trước đã có người gặp xui xẻo.

Lại có người tiếp lời nói.

- Cổ Minh tới chậm, vì lẽ đó không rõ ràng.

Tuy tiếng nghị luận nhỏ, nhưng lấy thực lực của Cổ Minh làm sao có khả năng không nghe được, không khỏi lộ ra vẻ tức giận.

Thả ra ngoan thoại nhưng không thể làm, cái này không phải tự tát mình sao?

Lăng Hàn không khỏi cười lắc lắc đầu, nhanh chân đi đến trước Võ Đạo Thạch nói:

- Ếch ngồi đáy giếng, chỉ lên bảng mà thôi, chuyện này có khó khăn gì?

- Khẩu khí thật lớn, vậy ta mỏi mắt mong chờ.

Cổ Minh lãnh đạm nói.

Lăng Hàn đưa tay nhấn tới, trước tiên ở trong óc diễn hóa Bát Hoang A Tị Kiếm, nhưng Võ Đạo Thạch không phản ứng, hiển nhiên, bộ kiếm pháp kia cho dù diễn hóa đến mức tận cùng cũng không đủ tư cách để Võ Đạo Thạch tán thành.

- Ha ha!

Cổ Minh cười lạnh.

- Bình tĩnh đừng nóng, người bao lớn rồi, còn không có kiên trì như thế!

Lăng Hàn cười nhạo nói.

Cổ Minh nhất thời muốn giết người, hắn ở trong Man Hoang sinh hoạt, cả ngày chém giết với yêu thú. Giết người, giết thú với hắn mà nói hoàn toàn không có khác biệt, chỉ cần để hắn bất mãn, hắn sẽ giết.

Chỉ là nhìn con rối trấn thủ ở cửa một chút, hắn hừ một tiếng, đè xuống sát ý trong lòng, hắn tạm thời còn không đánh thắng con rối kia, phía trên khắc hoạ trận văn cực kỳ phức tạp, tuyệt đối là cấp mười.

- Há, vậy ngươi nhanh lên một chút, đừng chiếm hố xí không gảy phân, để người phía sau chờ lâu!

Hắn lạnh nhạt nói.

- Người thật thô bỉ!

Lăng Hàn khinh bỉ nói.

- Cũng khó trách, ngươi chỉ là Dã Nhân, không thể hi vọng ngươi có thể thành người văn minh. Có điều, người quý ở chỗ tự mình biết mình, biết mình không có giáo dưỡng gì, còn la ó cả ngày, ô nhiễm hoàn cảnh khắp nơi a.

Phốc, nhất thời có mấy người bật cười, nhưng lập tức che miệng lại, sợ bị Cổ Minh ghi hận. Đối phương là Hoá Thần Cảnh, hơn nữa tuyệt đối là Hoá Thần Cảnh cực kỳ hung hăng, có thể trấn áp hắn chỉ có cường giả Phá Hư và Thiên Nhân Cảnh.

Nhưng trên đời này cường giả như vậy có mấy người, dám không cho Ngũ Đại Tông Môn mặt mũi trấn áp hắn lại có mấy người?

Cổ Minh, xác thực đã có tư cách để hoành hành bá đạo.

Lăng Hàn vận chuyển Huyền Nguyên Tam Thức, vù, Võ Đạo Thạch lập tức phát sáng, có điều chỉ là ánh sáng tím phổ thông nhất.

Điều này làm cho Lăng Hàn hơi thay đổi sắc mặt, môn kiếm pháp này của Thiên Kiếm Tông lại chỉ có thể để Võ Đạo Thạch phát ra ánh sáng thấp nhất! Phải biết môn kiếm pháp này rất bất phàm, cuối cùng phá trận còn cần Kiếm Tâm mới có thể thúc đẩy, có thể thấy được cấp độ cao bao nhiêu.

Nhưng ở Võ Đạo Thạch xem ra, đây chỉ vừa qua cửa tán thành.

- Thiết!

Cổ Minh trào phúng, hắn tự nhiên biết lấy thực lực của Lăng Hàn nhất định có thể để Võ Đạo Thạch phản ứng, thậm chí có thể sánh vai Từ Tu Nhiên, Đông Linh Nhi, ánh sáng tím không chút nào ngạc nhiên.

Nhưng hắn tuyệt không cho rằng Lăng Hàn có thể lưu danh ở trên bảng, chuyện này quá khó khăn, phỏng chừng mỗi một đời chỉ có một người có thể đăng bảng, hơn nữa càng sau độ khó càng cao, bởi vì ở trước mặt bọn họ đã có quá nhiều thiên kiêu.

Văn Nhân Thiên Thiên và Chư Toàn Nhi đều căng thẳng, các nàng tự nhiên hi vọng Lăng Hàn có thể áp đảo Cổ Minh, mà thấy các nàng lo lắng, ánh mắt yếu ớt, sát ý của Cổ Minh không khỏi càng tăng.

Lăng Hàn lại vận chuyển Chân Thị Chi Nhãn, nhất thời, Võ Đạo Thạch biến hóa, từ tím thành xanh, tiến vào tầng thứ hai.

- Tê, tên này cũng là thiên tài a, có thể xúc động ánh sáng xanh lục, chẳng trách bị Cổ Minh nhìn chằm chằm.

- Ngươi thật ngu ngốc, lẽ nào ngươi không biết hắn là Lăng Hàn của Bổ Thiên Học Viện sao?

- Cái gì, chính là Đan sư Thiên Cấp kia?

- Ngoại trừ hắn còn có ai!

- Thực sự là yêu quái a, ở trên đan đạo đạt được thành tựu như thế, ở võ đạo cũng khủng bố như vậy, quả thực không phải người!

Mọi người kinh ngạc thốt lên, chuyện này dưới cái nhìn của bọn họ là không thể tưởng tượng, tự nhiên cho là yêu quái.

Cổ Minh tự nhiên không vui, nặng nề hừ một tiếng, nhất thời, bốn phía xì xào bàn tán biến mất, hiện tại thật không có mấy người dám đắc tội hắn, ngay cả cường giả thế hệ trước cũng không muốn đối địch với hắn.

Đây là một người trẻ tuổi tràn ngập tiềm lực, tương lai tất thành Phá Hư Cảnh! Hơn nữa, sau lưng hắn có Địa Long Tông, không thể nhân lúc cánh chim của hắn chưa cứng giết chết, vậy dĩ nhiên là không thể đắc tội.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play