Vũ Hoàng vẫn thô bạo như cũ, song quyền đan dày mạch văn, trong một quyền đấm ra, quyền mang đan dệt, như một Nộ Long màu đỏ thẫm.

Hắn thực là một kỳ tài, thoát khỏi ngôi vị Hoàng đế ràng buộc, đi ra Bắc Hoang, tiến bộ liền kinh người, trước đó ở trong Ám Ma Sâm Lâm chỉ vừa bước vào Sinh Hoa Cảnh không bao lâu, nhưng hiện tại không ngờ đã bước vào Linh Anh Cảnh!

Mà bước vào Linh Anh Cảnh, Vũ Hoàng lại trẻ thêm vài tuổi, trước khoảng chừng bốn mươi, hiện tại chỉ như hơn ba mươi mà thôi!

Linh Anh Cảnh nắm giữ tuổi thọ cao tới năm trăm, Vũ Hoàng chỉ hơn sáu mươi, tương đương với mười mấy tuổi của người bình thường, tự nhiên rất tuổi trẻ. Bất quá tuổi thọ tăng trưởng là biến hóa không nhìn thấy, dung nhan, thân thể phản lão hoàn đồng liền chậm hơn nhiều, chỉ có ở thời điểm đột phá cảnh giới lớn mới sẽ phát sinh biến hóa.

Trong lòng Lăng Hàn gật đầu, e là gần đây Vũ Hoàng thu được kỳ ngộ kinh người, bằng không chỉ có thiên phú là không thể tiến bộ nhanh như vậy.

Vũ Hoàng tu ra Mang, sức chiến đấu tự nhiên đáng sợ, có thể đánh với hắn một trận là ai?

Lăng Hàn nhìn về phía đối thủ của Vũ Hoàng, đó là một thanh niên nhìn qua chỉ hơn hai mươi, tương tự tay không, cùng Vũ Hoàng triển khai kịch đấu, trên nắm tay bao vây hào quang kinh người.

Oành! Oành! Oành!

Hai người ác chiến ở trên bầu trời, một tia dư âm rung động hạ xuống cũng có thể làm cho rất nhiều người trốn không kịp, rất nhiều người liên thủ hình thành phòng ngự, vì không muốn lùi tới chỗ xa hơn, muốn ở khoảng cách gần quan chiến.

- Này không phải Mang!

Lăng Hàn thấy rõ, tuy nắm đấm của thanh niên đấu với Vũ Hoàng cũng bao bọc hào quang, nhưng không phải Mang, mà là do rất nhiều Khí đan dệt cùng một chỗ.

Giả Mang!

Xem ra, cũng không phải chỉ có Hiên Viên Tử Quang mới tu ra giả Mang, thiên tài như hắn còn nhiều.

Đếm một chút, số lượng khí đạt đến hơn hai mươi đạo, nhưng cụ thể có bao nhiêu lại không rõ ràng, bởi vì những khí này cuốn quá chặt chẽ, lại có ý chí võ đạo của người kia bao vây, người ngoài căn bản không thể thấy.

Có điều, cho dù số lượng khí nhiều như thế, nhưng giả Mang dù sao cũng là giả Mang, không cách nào sánh ngang Mang chân chính!

Vũ Hoàng chỉ ngưng mười đạo khí hình thành Mang, nhưng nắm giữ ưu thế áp đảo, chỉ là đối thủ nắm giữ võ kỹ cực kỳ kinh người, nên mạnh mẽ bù đắp Khí và Mang chênh lệch.

- Thanh niên kia là ai?

Lăng Hàn hỏi thăm.

- Ồ, ngươi không biết hắn?

Người kia lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lăng Hàn nở nụ cười nói:

- Ta hẳn phải biết sao?

- Ngươi nhất định vừa tới!

Người kia chắc chắn nói.

- Vậy cũng nhìn ra được, khâm phục!

Lăng Hàn cười ha ha.

- Nếu ngươi sớm tới nơi đây, là không thể nào không biết tên kia.

Người này nhìn bầu trời nói.

- Nam vực Mộ Dung Thanh, nửa tháng này vẫn đang khiêu chiến tất cả thiên tài, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa bại một trận.

- Đó là vì thiên tài nắm giữ tư cách vào thẳng chưa tới, bằng không chỉ cần Tiểu Đao Vương, Yêu Hồi Nguyệt, Đông Linh Nhi tùy tiện đến một người, còn không thu thập hắn ngoan ngoãn sao?

Bên cạnh có người chen lời.

- Có điều, Mộ Dung Thanh này xác thực rất lợi hại, ta tuyệt đối không phải đối thủ.

Người số một cảm thấy không bằng.

Sắc mặt người xen mồm biến đổi, hắn tự nhiên cũng không phải đối thủ của Mộ Dung Thanh, nhưng không muốn thừa nhận ở trước mặt mọi người, chỉ hừ một tiếng nói:

- Không phải tu luyện trước ta mấy năm sao, bằng không ta trấn áp hắn dễ như trở bàn tay!

Lăng Hàn liếc mắt nhìn hắn, người này là Sinh Hoa Cảnh, nhìn qua ước chừng ngoài ba mươi, mà từ tinh lực đến xem cũng gần như là ở độ tuổi này. Có điều, Mộ Dung Thanh lại trẻ hơn nhiều, nhiều nhất ba mươi.

Muốn nói ai tu luyện nhiều hơn mấy năm, vậy cũng là hắn mà không phải Mộ Dung Thanh, đây thực sự là chết sỉ diện.

- Ha ha, lần này Mộ Dung Thanh gặp phải đối thủ.

Người số một cười nói.

Lăng Hàn nhìn Vũ Hoàng nói:

- Đối thủ của Mộ Dung Thanh là ai?

- Một gia hỏa rất biết điều, trước khi ra tay không ai nghĩ tới sẽ mạnh như vậy, thậm chí không biết hắn là cường giả Linh Anh Cảnh!

Người số một kinh ngạc thốt lên.

- Thật giống như căn bản không có ai nhận ra hắn!

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Ta biết, hắn được xưng Quyền Hoàng!

- Quyền... Hoàng!

Bên cạnh có rất nhiều người nghe được, ai cũng lộ ra vẻ kinh sợ.

Chữ Hoàng há có thể dùng linh tinh?

Đế, Hoàng, đại biểu cho cực hạn võ đạo, ở đời này nếu không vào Phá Hư Cảnh, ai dám xưng hào đế hoàng? Hung hăng như Tiểu Đao Vương, vậy cũng chỉ là "Vương", còn mang chữ tiểu.

Quyền Hoàng, đại diện cho cực hạn đỉnh cao ở quyền đạo, người dùng quyền nào cũng không phải đối thủ của hắn, mới có thể lấy được tên gọi như vậy.

Lăng Hàn chầm chậm nói:

- Tin tưởng ta, tương lai hắn nhất định có thể xứng danh!

Thiên tài mạnh nhất Bắc Hoang không phải Tàn Dạ, mà là vị Vũ Hoàng này!

So sánh với nhau, Tàn Dạ vẫn thiếu một chút gì đó, vì lẽ đó hắn bái phục Lăng Hàn, nhưng đổi thành Vũ Hoàng, bất luận cho hắn bao nhiêu trợ giúp, cho hắn bao nhiêu áp lực, hắn chỉ có thể cảm kích, nhưng sẽ không hạ mình.

Đây là đế hoàng thô bạo, cũng là khí chất mà cường giả tuyệt thế nhất định phải nắm giữ.

Những người ở phụ cận đương nhiên không tin, tuy Linh Anh Cảnh rất mạnh, nhưng Trung Châu không thiếu Hóa Thần, Thiên nhân và Phá Hư Cảnh, có ba đẳng cấp lớn áp chế, muốn xưng hoàng nói dễ vậy sao?

Mộ Dung Thanh và Vũ Hoàng còn ác chiến, hai người một cái ở võ kỹ hơn một bậc, cả người toả ra thần quang màu xanh, một cái khác sớm ngưng tụ thành Mang, quyền lực đáng sợ, càng có một loại mẫn cảm trời sinh với võ đạo, ở trong chiến đấu có thể tăng lên chính mình, càng đánh càng mạnh.

Đánh một ngày một đêm, nhưng còn bất phân thắng bại, cuối cùng bắt tay giảng hòa. Hai người đều là thiên tài quyền đạo, không khỏi tỉnh táo tương thích, sau khi hạ xuống liền bắt đầu thảo luận võ đạo.

Lăng Hàn đi tới, cười nói:

- Vũ Hoàng đại nhân, đã lâu không gặp.

- Lăng Hàn!

Vũ Hoàng nhìn lại, không khỏi cất tiếng cười to, hào hùng vạn trượng.

- Ta vốn tưởng tốc độ tu luyện của mình đã rất nhanh, nhưng so sánh với ngươi, liền trở nên ảm đạm phai mờ.

Hắn mới vừa vào Linh Anh, mà Lăng Hàn đã là Sinh Hoa cấp cao, tuy còn có một cảnh giới lớn ngăn cách, nhưng hắn tin tưởng đối với yêu nghiệt như Lăng Hàn mà nói, ngưỡng cửa này giữ không nổi đối phương bao lâu.

Lăng Hàn là thật khâm phục Vũ Hoàng, hắn có thể không nhìn bình phong đại cảnh giới, là bởi vì hắn có kinh nghiệm, nhưng Vũ Hoàng xuất thân Bắc Hoang, dựa vào nỗ lực và thiên phú bản thân ở trong vòng hai năm phá hai cảnh giới Sinh Hoa, Linh Anh, đây mới là thật hách người.

Coi như thả ở kiếp trước, ngay cả bọn người Kiếm Đế cũng không sánh được!

Đương nhiên điều này là bởi vì Vũ Hoàng bị khốn ở Thần Thai Cảnh quá lâu, lại hấp thu quốc thế nhiều năm, mới để hắn vừa rời nước cạn liền bay thẳng cửu thiên, lại tiếp sau đó, Vũ Hoàng sẽ không thể duy trì tốc độ nhanh như vậy.

- Đến đến đến, Mộ Dung, ta giới thiệu cho ngươi một người, vị này chính là Lăng Hàn!

Vũ Hoàng cầm lấy tay Lăng Hàn kéo tới, nhìn về phía Mộ Dung Thanh nói.

- Sinh Hoa Cảnh?

Mộ Dung Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Vũ Hoàng sẽ nhiệt tình với một tiểu bối Sinh Hoa Cảnh như vậy.

- Sinh Hoa Cảnh thì sao, không phục, Thỏ Gia đạp ngươi tới phục!

Ai ngờ, con thỏ lại là người thứ nhất tức giận, oành, hai chân giẫm một cái liền đá vào cái mông của Mộ Dung Thanh, oành… cả người Mộ Dung Thanh cắm vào trong đất bùn.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play