Mọi việc bất quá tam, đâu thể nào luôn mãi?

Hồ Khánh Phương đã đào mạng hai lần, lại còn muốn chạy lần thứ ba, lại mời cường giả Hoá Thần Cảnh tới sao?

Lăng Hàn đương nhiên không thể nhẫn nhịn, giơ kiếm chặn xe, khí thế đường đường...

- Thật đẹp trai!

Tần Liên Nguyệt si ngốc nói, nàng là người lãng mạn, sùng bái nhất đương nhiên là anh hùng. Lăng Hàn và nàng tuổi tác xấp xỉ, cảnh giới cũng kém không lớn, nhưng thực lực lại mạnh hơn quá nhiều quá nhiều, lập tức liền chinh phục trái tim của nàng.

Đương nhiên, hiện tại nàng chỉ là sùng bái Lăng Hàn mà thôi, cách chân thành yêu thích còn xa lắm.

- Xấu xí quả nhiên đánh chủ ý Lăng Hàn, có nên làm thịt nàng hay không?

Hổ Nữu vuốt cằm, nghiêm túc suy tính ý nghĩ này.

Lăng Hàn ngưng tụ Kiếm Khí, hình thành giả Mang, Vạn Pháp Quy Nhất đã thủ thế chờ đợi.

- Tiểu tử, ngươi xác thực rất mạnh, nhưng bản thiếu là Thiếu Tông chủ của Phong Nguyệt Tông, ngươi nhất định muốn đối địch với ta?

Hồ Khánh Phương uy hiếp nói, bị bức ép mang bối cảnh ra dọa, có thể thấy được hắn đã kỹ cùng lực tẫn.

Lăng Hàn cười gằn nói:

- Phong Nguyệt Tông sao, loại tông môn vô liêm sỉ này, ta sẽ trừ tận gốc, miễn cho làm hại nhân gian.

- Khẩu khí thật lớn!

Hồ Khánh Phương quát lên, tuy sức chiến đấu của đối phương rất mạnh, nhưng chỉ là Linh Anh Cảnh, mà Phong Nguyệt Tông có Thiên Nhân Cảnh tọa trấn, còn không chỉ một vị!

Hoá Thần Cảnh đã nghiền ép Linh Anh Cảnh, huống chi là Thiên Nhân Cảnh.

- Trước giết ngươi tế cờ!

Lăng Hàn đã hoàn thành súc thế, vung ra một chiêu kiếm, hai mươi chín đạo kiếm khí ngưng tụ, hóa thành một dải lụa màu vàng quét tới xe ngựa.

Xe ngựa đã mở ra tấm chắn, chặn dải lụa lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, oành, tấm chắn bị Kiếm Khí oanh kích phá nát, dải lụa tiếp tục xẹt qua xe ngựa, cả chiếc xe ngựa chia ra làm hai, bị chém thành hai đoạn.

Đáng sợ!

Ở dưới tình huống xe ngựa mở ra phòng ngự, có thể hình thành tấm chắn cấp bậc Linh Anh Cảnh, hơn nữa là dựa vào nguyên tinh cung cấp sức mạnh, chỉ cần nguyên tinh còn, tấm chắn vẫn có thể kéo dài, trong nháy mắt được bổ sung.

Nhưng bị một kiếm chém bạo, như vậy chiêu kiếm kia của Lăng Hàn bộc phát uy lực đáng sợ dường nào, mới có thể làm cho tấm chắn bổ sung không kịp?

Trong xe ngựa, Hồ Khánh Phương nhảy ra, sắc mặt trắng bệch, tên này không khỏi quá đáng sợ đi, hắn là ngồi ở trong cổ chiến xa của Phong Nguyệt Tông a, theo lý là bất kỳ Linh Anh Cảnh nào cũng không thể đánh tan.

Tại Trung Châu, Hoá Thần Cảnh cũng có thể xưng tụng một tiếng cường giả, mà người đạt đến cấp số này, ai sẽ dễ dàng khai chiến với Phong Nguyệt Tông? Bởi vậy, Hồ Khánh Phương tự tin có cổ chiến xa ở đây, từ trước đến giờ là hoành hành vô kị, cho đến mấy ngày gần đây, liên tiếp đá trúng hai khối thiết bản.

Hổ Nữu có thể cắn phá phòng ngự của chiến xa, Lăng Hàn thì càng trâu bò, một kiếm liền chém xe ngựa thành hai đoạn.

- Ngươi,… ngươi không nên tới!

Hồ Khánh Phương mất lá bài tẩy lớn nhất, cuối cùng kinh hoàng thất thố, hoàn toàn mất đi trấn định.

- Vậy ngươi gọi a, gọi phá yết hầu, xem có người đến cứu ngươi hay không.

Lăng Hàn từ tốn nói.

- Ha ha ha ha!

Hổ Nữu rất nể tình mà nở nụ cười, Chư Toàn Nhi thì che miệng cười khẽ, Tần Liên Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng cười theo, thần tượng nói chuyện cười, mặc kệ có đáng cười hay không, trước tiên nở nụ cười lại nói.

- Lên cho ta!

Hồ Khánh Phương đẩy bốn mỹ phụ về phía trước, mình thì quay đầu bỏ chạy.

- Thực sự là uổng thân nam nhân!

Thân hình của Lăng Hàn lóe lên, hóa thành một tia sét đuổi theo Hồ Khánh Phương, chém ra một chiêu kiếm, phốc, đầu của đối phương bay lên trời, trong cổ máu tươi tung toé.

- Thiếu Tông chủ!

Bốn mỹ phụ kinh ngạc thốt lên, mặt trắng bệch.

- Cá mè một lứa!

Lăng Hàn xoay người lại, vung ra một chiêu kiếm, chém giết bốn mỹ phụ kia.

Người của Phong Nguyệt Tông, nam hái nguyên âm, nữ hái nguyên dương, cảnh giới càng cao, hại người sẽ càng nhiều, người nào cũng không cần nuông chiều.

- A, ngươi thật hạ thủ?

Tần Liên Nguyệt nhìn thi thể của Hồ Khánh Phương, thở dài nói.

- Tuy Phong Nguyệt Tông Tông chủ thê thiếp vô số, nhưng nhi tử chỉ có một, cực kỳ sủng nịch, ngươi giết hắn, là kết làm tử thù với Phong Nguyệt Tông.

Lăng Hàn nhìn nàng nói:

- Vậy ta có nên diệt khẩu ngươi không?

- Không cần không cần!

Tần Liên Nguyệt vội vã xua tay.

- Không phải còn có Dương Anh Vân là cá lọt lưới sao? Không cần diệt ta.

Nữ nhân này đúng là rất có tinh thần tự tiêu khiển.

Lăng Hàn lắc đầu, đi tới thu không gian giới chỉ của Hồ Khánh Phương và Đoạn Minh Đạt, của cải khá dồi dào nha, đặc biệt là Hồ Khánh Phương, trong không gian giới chỉ còn có một khối trân kim cấp bảy, nghĩ đến hẳn là đợi hắn bước vào Linh Anh Cảnh, chế tạo thành binh khí cho mình nha.

- Vừa vặn, tên của ta chỉ còn dư lại sáu mũi, khối trân kim này tuy không lớn, nhưng chế tạo năm mũi hẳn không thành vấn đề.

Lăng Hàn đi trở về nói:

- Hai người các ngươi muốn đi con đường nào?

Hai người này tự nhiên là chỉ Tần Liên Nguyệt và Hà Lan Vận.

- Các ngươi muốn đi Bổ Thiên Học Viện, ta cũng muốn đi nơi đó, đương nhiên là đồng thời!

Tần Liên Nguyệt lập tức nói.

Hà Lan Vận thì liếc nhìn Tàn Dạ nói:

- Ta đồng hành với các ngươi.

Tàn Dạ có chút mặt đỏ, trong mắt lướt qua một tia ôn nhu, kiếp nạn ngược lại mở ra ngăn cách giữa hai người, đưa đến tác dụng tích cực.

Lăng Hàn cười ha ha, tiện tay lấy ra lượng lớn đan dược, đưa cho Hà Lan Vận nói:

- Đến đến đến, đây là lễ ra mắt.

Hà Lan Vận mắc cỡ đến đỏ mặt, nhưng vẫn đưa tay ra, thu đan dược về, lại len lén nhìn Tàn Dạ, trong lòng ngọt ngào, chỉ cảm thấy trước bị sỉ nhục đều hóa thành mây khói.

Tần Liên Nguyệt cũng duỗi tay nhỏ ra:

- Ta có không?

Da mặt của nữ nhân này thật dày!

Lăng Hàn xì một tiếng nói:

- Không có!

- Hẹp hòi!

Tần Liên Nguyệt nói thầm.

Lăng Hàn không để ý đến nàng nói:

- Đi thôi, nếu không đưa tới đại năng của Phong Nguyệt Tông, vậy chúng ta liền chịu không nổi.

Tất cả mọi người gật đầu, ngược lại đây là rừng rậm, dã thú hoành hành, có thể thay bọn họ hủy thi diệt tích.

Không còn Hồ Khánh Phương uy hiếp, bọn họ lại đi về quan đạo, dù sao trong núi rừng địa hình phức tạp, ảnh hưởng tốc độ.

- Lăng huynh, có hứng thú đi một chỗ hay không?

Tần Liên Nguyệt tập hợp tới.

- Không!

Lăng Hàn trực tiếp từ chối.

- Ngươi vẫn chưa nghe ta nói đó là nơi nào mà!

Tần Liên Nguyệt có chút ai oán, lần đầu tiên sản sinh hoài nghi với mị lực của mình, sao Lăng Hàn từ chối thẳng thắn gọn gàng như vậy.

- Nơi nào cũng không có hứng thú.

Lăng Hàn nói.

- Kia là một Dược cốc!

Tần Liên Nguyệt nói.

Lăng Hàn hơi kinh ngạc, Dược cốc? Đối với đan đạo đế vương như hắn mà nói, Dược cốc vẫn rất có sức hấp dẫn, ở trong tay của hắn có thể phát huy hiệu quả dược liệu tốt nhất. Cảnh giới bây giờ của hắn càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng cần dược liệu đẳng cấp cao hơn.

Hỏi hắn:

- Dược cốc cấp bậc gì?

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play