Võ giả tăng lên một đẳng cấp, sức mạnh tăng cường là gấp mười lần, gấp trăm lần tính, nhưng tốc độ, có thể tăng lên gấp đôi là tốt lắm rồi.

Bởi vậy, Lăng Hàn tu thành Lôi Đình Chi Thân, tốc độ tăng lên gấp ba, lại thêm Quỷ Tiên Bộ, cái này đã vượt qua cấp bậc Linh Anh Cảnh, bước vào độ cao của Hoá Thần Cảnh.

- Có điều, chạy trốn chung quy không phải chuyện tốt, ta vẫn phải mau chóng đột phá Linh Anh Cảnh, như vậy mới có tư cách đối kháng Tiểu Đao Vương.

- Ai, đời này cấp độ võ đạo thực quá cao, phóng tới kiếp trước, hiện tại thực lực của ta làm sao cũng phải là bọn người Kiếm Đế mới có tư cách chống lại, ít nhất phải lão quái hơn trăm tuổi mới có thể áp chế.

- Hiện tại được rồi, thiên tài dưới trăm tuổi như nấm sau mưa, tầng tầng lớp lớp.

- Khà khà, có điều như vậy mới có thể cho ta đủ động lực.

- Ta vừa tu thành Lôi Đình Chi Thân, vẫn chưa thể thân hóa lôi đình chân chính, có điều, cách bước đi này cũng không xa, đến thời điểm đó sức chiến đấu của ta sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Lăng Hàn đi tới bên người Hổ Nữu và Chư Toàn Nhi, lộ ra nụ cười nói:

- Đi thôi, chúng ta cũng nên đi Thiên Hoa Quận, gặp gỡ thiên kiêu đương đại một lần.

- Đi đi!

Hổ Nữu nói, ở đây quá nhiều ngày, cực kì tẻ nhạt a.

Đáng tiếc, kim thuyền của bọn họ bị con rối kim cương đánh nổ, hiện tại không có công cụ thay đi bộ, chỉ có thể dựa vào hai chân bước đi. Bọn họ cũng lười tìm xe ngựa, nên cứ đi như thế.

Vì giảm thiểu phiền phức, bọn họ đều dịch dung.

Nguyên bản Lăng Hàn muốn hóa trang ba người thành hai vợ chồng cộng thêm một con gái đáng yêu, nhưng Hổ Nữu chết sống không muốn, nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là biến thành ba huynh muội, Lăng Hàn gì thêm vài tuổi, Chư Toàn Nhi che đi dung nhan tuyệt lệ, Hổ Nữu thì biến thành một hài tử bình thường.

Lăng Hàn còn cố ý vận chuyển một môn cổ công, không có tác dụng gì quá lớn, chỉ để hắn tản mát ra khí tức yếu hơn rất nhiều, Linh Hải Cảnh mà thôi, cứ như vậy, nếu như Tiểu Đao Vương còn có thể tìm được, vậy đối phương thật rất có bản lĩnh.

Bọn họ rời Cửu Vân Thành, xuất phát về Thiên Hoa Quận.

Lăng Hàn cũng không vội, mở Bổ Thiên học viện chỉ là phong thanh, chân chính sát hạch còn rất sớm, chí ít hắn ở Cửu Vân Thành hỏi thăm tình huống, kỳ hạn sát hạch vẫn còn chưa quyết định.

Nghĩ như thế nào cũng phải nửa năm sau, bằng không Hằng Thiên Đại Lục lớn như vậy, người ở xa làm sao tới kịp.

Bọn họ lững thững mà đi, dù sao cũng không bỏ lỡ việc tu luyện.

- Hả?

Lăng Hàn dừng chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đang có tro bụi bay lên cao, đoàn người đang nhanh chóng tiếp cận.

Mới đầu hắn cho rằng Tiểu Đao Vương lại đuổi theo, nhưng lập tức phát hiện không đúng, những người này chỉ là Sinh Hoa Cảnh mà thôi.

Tổng cộng có bảy người, tốc độ cực nhanh, rất nhanh liền đuổi theo ba người Lăng Hàn, sau đó ngừng cũng không ngừng, lại tiếp tục đi về phía trước.

Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Tàn Dạ!

Trong người đi đường, có người lập tức dừng bước, xoay người lại, thân hình thon dài, cả người toả ra đao khí lạnh lẽo, như một lưỡi dao sắc ra khỏi vỏ. Hắn kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Đúng là Tàn Dạ.

Hồi lâu không gặp, hắn lại đột phá đến Sinh Hoa Cảnh, cũng đi ra con đường của mình, trở nên vô cùng tự tin.

- Ta là Lăng Vân.

Lăng Hàn cười nói.

Nghe được danh tự này, Tàn Dạ lập tức rõ ràng, đây chính là Lăng Hàn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

- Tàn Dạ, có chuyện gì vậy?

Một cô gái áo đỏ hỏi, nàng vô cùng mỹ lệ, mái tóc như mây, da thịt bóng loáng như ngọc, dưới ánh mặt trời lại sinh quang, như một vị nữ thần.

Tàn Dạ vẫn không nói gì, Lăng Hàn tiến lên đón, cười ha ha nói:

- Tha hương ngộ cố tri, ta tên Lăng Vân, là đồng hương của Tàn Dạ.

- Ồ!

Bọn người cô gái áo đỏ gật gù, hóa ra chỉ là đồng hương mà thôi. Sáu người này mỗi người đều là rồng phượng trong loài người, khí vũ bất phàm, có một loại tự tin tung bay, hiển nhiên xuất thân danh môn.

Bọn họ thấy Lăng Hàn chỉ là Linh Hải Cảnh, đương nhiên sẽ không nhìn nhiều, nếu không phải Tàn Dạ không chịu đi, bọn họ khẳng định đã quay đầu rời đi, nhân vật như thế căn bản không phải một thế giới với bọn họ.

- Lăng thiếu!

Tàn Dạ kích động nói.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Ngươi gọi ta Lăng thiếu, cái này không phải muốn ta cũng gọi ngươi Dạ thiếu sao? Không ngờ da mặt ngươi dày như thế.

Tàn Dạ hiểu được, Lăng Hàn không muốn lộ liễu, liền cười cợt, không kiên trì xưng hô nữa.

Nhưng đám người cô gái áo đỏ lại có chút không phục, chỉ là Linh Hải Cảnh, có tư cách gì đặt ngang hàng với bọn họ? Xưng ngươi một tiếng thiếu, ngươi lại còn hả hê lập dị, thật không biết sức lực từ đâu tới.

- Tàn Dạ, chúng ta vẫn nhanh lên đường đi, ta đã chiếm được tin tức xác thật, nửa năm sau Bổ Thiên Học Viện sẽ chính thức mở ra. Chúng ta tới sớm một chút, nói không chắc có thể biết nội dung sát hạch, cũng có cái chuẩn bị.

Một người thúc giục.

- Há, Bổ Thiên Học Viện còn cần nửa năm nữa mới mở ra?

Lăng Hàn chen lời nói, cũng được, thừa dịp khe hở này, hắn vừa vặn đi tìm tăm tích của Thương Mang Sơn.

- Có liên quan gì tới ngươi?

Một tên tiểu bạch kiểm không nhịn được nhìn Lăng Hàn, lộ ra vẻ khinh bỉ, tiểu tử này cũng muốn đi Bổ Thiên Học Viện? Thực sự là đùa giỡn, đã hai mươi mấy tuổi, tu vi chỉ là Linh Hải Cảnh, nếu có thể đi vào Bổ Thiên Học Viện, chẳng phải là đùa giỡn sao?

Người ta thu đều là tinh anh của thiên hạ, thiên tài trong thiên tài, chỉ như bọn họ mới có tư cách tiến vào.

- Cừu Tử Phi, ngươi đây là ý gì?

Tàn Dạ uy nghiêm đáng sợ nhìn lại, không chút do dự rút trường đao, nhắm ngay người kia.

- Tàn Dạ, ngươi vì một phế vật như vậy, lại rút đao với bản thiếu?

Tiểu bạch kiểm tên Cừu Tử Phi kia kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Tàn Dạ sẽ vì một Linh Hải Cảnh nho nhỏ mà trở mặt với hắn.

- Xin lỗi!

Tàn Dạ lạnh lùng nói, ánh mắt như đao, sát khí tất hiện.

Ở trong mắt hắn, Lăng Hàn là ân nhân, càng là thần tượng hắn sùng bái, Cừu Tử Phi lại dám miệt thị Lăng Hàn, tự nhiên để hắn sinh sát ý.

- Tàn Dạ, thấy ngươi thiên phú không tệ, mới kết giao với ngươi, ngươi chớ cho rằng mình có tư cách đứng ngang hàng với bản thiếu!

Sắc mặt của Cừu Tử Phi cũng lạnh xuống, người trẻ tuổi kiêu căng tự mãn, tự nhiên không chịu cúi đầu.

- Quên đi, quên đi, mọi người đều là bằng hữu, hà tất huyên náo không vui!

Một nam tử đi ra điều đình, cười nói.

- Nếu đều đi Bổ Thiên Học Viện, vậy thì đồng thời đi.

Cừu Tử Phi muốn phản đối, phải đồng hành với loại tiểu nhân vật này? Nhưng hắn vẫn chưa mở miệng, liền bị một nam tử ngăn lại, thấp giọng nói:

- Trêu chọc tiểu tử này không phải cũng rất thú vị sao?

Hắn vừa nghe, liền thay đối ý nghĩ, chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, thầm nghĩ kế tiếp chắc chắn để người này lúng túng, ỉu xìu chán chường chủ động rời đi.

Tuy Tàn Dạ không muốn bỏ qua, nhưng thấy Lăng Hàn lắc đầu, liền cất trường đao đi, tình cảnh hơi hòa hoãn.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play