Nguyên tắc của Lăng Hàn rất đơn giản, ngươi không chọc ta, vậy ta sẽ không tới chọc ngươi, nhưng nếu ngươi không có mắt, vậy phải làm tốt chuẩn bị chịu đựng lửa giận của hắn.

- Ngươi hết lần này tới lần khác trêu chọc ta, cho rằng ta dễ bắt nạt sao?

Hắn lạnh lùng nói.

Kim Vô Tương thực sự là muốn khóc chết!

Buổi trưa là hắn bị quất bay, hiện tại cũng là hắn bị đập bạt tai, tất cả đều là hắn chịu thiệt a? Ngươi lại còn nói như thế, trên đời này có đạo lý hay không!

Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không nghĩ lại, hai lần đều là hắn gây hấn trước tiên.

- Hiện tại ngươi cứ việc đắc ý, chờ ca ca của ta đến, ngươi sẽ biết tay!

Kim Vô Tương lớn tiếng nói, hắn tin tưởng ca ca của mình nhất định sẽ cho mình hả giận.

Đùng! Đùng! Đùng!

Lăng Hàn liền cho hắn ba, bốn cái bạt tai, không nhìn uy hiếp của đối phương ở trong mắt chút nào.

- Ta chờ!

Hắn ném một câu, sau đó cùng Lưu Vũ Đồng, Thích Chiêm Thai tiến vào phủ đệ.

- Ngươi còn gây rắc rối hơn ta a?

Thất Quận Chúa than thở.

- Lần này có thể xông đại họa, kia là đệ tử Kim gia, tuy vô dụng, nhưng ca ca của hắn là Kim Vô Cực a!

- Ta không phải từng nói với ngươi, Kim Vô Cực lợi hại đến mức nào sao, ngươi còn muốn chọc giận hắn!

- Ai, ta phải thông báo cho sư phụ, để hắn thu thập tàn cục thay ngươi, ta mới không lý tới.

Lăng Hàn gõ đầu nàng một cái, nói:

- Nếu không phải ngươi có ý định bất lương, không cho ta thiệp mời, sẽ có nhiều chuyện như vậy sao?

- Cái gì ý định bất lương, ngươi không nên oan uổng người tốt!

Thích Chiêm Thai liền vội vàng lắc đầu như trống bỏi, cái tội danh này nàng là đánh chết cũng không thể nhận.

- Người ta chỉ là quên, quên không được sao?

- Lưu tỷ tỷ, ngươi nói đúng hay không?

Nàng lại làm nũng nói với Lưu Vũ Đồng.

Lưu Vũ Đồng vẫn lạnh lùng như cũ, để Thích Chiêm Thai nhìn mà hai mắt ứa ra quang mang, chỉ cảm thấy vị tỷ tỷ này quá có cá tính.

Ba người đi tới phòng khách, nơi này đã dọn lên gần trăm cái bàn, nhưng không phải loại bàn tròn bình thường, mà là bàn nhỏ dài, nhiều nhất chỉ có thể song song ngồi hai người. Đây là một người một bàn, nếu như dẫn theo đồng bạn, như vậy hai người một bàn cũng không chật.

Bàn này mỗi năm cái một hàng, từ trong ra ngoài, mãi cho đến cửa phòng khách, hiển nhiên, vị trí càng gần bên trong, cho thấy thân phận càng cao. Hiện tại số bàn đã ngồi gần hết, ngoại trừ hàng thứ nhất còn có một bàn trống, bàn trống còn lại đều sau hàng thứ mười.

- Ngươi tùy tiện tìm vị trí ngồi đi.

Thích Chiêm Thai nói, khóe miệng hơi giương, lộ ra nụ cười giảo hoạt. Nàng đưa ra cho Lăng Hàn một câu đố khó, ngược lại muốn xem xem người này sẽ ngồi ở nơi nào.

Bởi vì địa phương khá cao chỉ có một vị trí, nhưng đây chính là hàng thứ nhất, chỉ có mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi mới có tư cách ngồi, tu vi của Lăng Hàn hiển nhiên kém quá nhiều.

Nhưng nếu Lăng Hàn ngồi chỗ sau, vậy thì đại biểu tâm chí của hắn không đủ cao, tùy tiện liền luồn cúi.

Lăng Hàn hoàn toàn không có để ở trong lòng, chỉ gật đầu, không chút suy nghĩ đi đến hàng thứ nhất.

Tuy hắn thả xuống vinh quang kiếp trước, nhưng hắn vẫn nắm giữ một trái tim cường giả như cũ.

Nếu hàng thứ nhất còn vị trí, như vậy hắn tự nhiên chỉ có thể ngồi ở chỗ đó.

Thích Chiêm Thai le lưỡi một cái, thầm nghĩ lần này có trò hay để nhìn, nhưng nàng coi như không có chơi quên hết trời đất, lập tức gọi một tên hạ nhân, để hắn đi Thiên Dược Các thông báo Trương Vị Sơn, bằng không sự tình làm lớn liền không dễ thu thập.

- Hả?

- Ồ?

- A!

Nhìn thấy Lăng Hàn nhanh chân về phía trước, người đã an vị đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đều dâng lên một ý nghĩ, tên này là ai, nhìn dáng dấp là muốn ngồi hàng thứ nhất.

Nhưng hàng thứ nhất có năm vị trí, bốn bàn đã bị người chiếm, không bàn nào không có chủ nhân, chỉ là vẫn chưa đến mà thôi.

Đó là của Kim Vô Cực.

Tên này là ngớ ngẩn sao? Ngay cả vị trí của Kim Vô Cực cũng dám cướp?

- Thú vị!

Bốn người ở hàng thứ nhất đều lộ ra nụ cười, có tràn ngập trào phúng, có như nhếch miệng cười, ngược lại muốn xem xem tiểu tử này là tự đại cuồng vọng, hay thật có thực lực.

Có điều, rất nhanh ánh mắt của bọn họ đều tập trung đến trên người Lưu Vũ Đồng, thiếu nữ này thực sự là quá đẹp, mặc dù có chút lạnh, nhưng này cũng là một loại khí chất! Hơn nữa, nàng rất mạnh!

Lẽ nào, nàng mới là chính chủ, tiểu tử phía trước chỉ là tôi tớ của nàng?

Ân, lúc này mới hợp lý.

Ta phốc!

Nhưng bốn người thiếu chút nữa liền phun ra ngoài, bởi vì bọn họ thấy Lăng Hàn ngồi xuống, mà Lưu Vũ Đồng thì ngồi chếch một bên, đã như thế, ai chủ ai thứ vừa xem hiểu ngay.

Thực sự là khó mà tin nổi, nữ tử lãnh diễm tuyệt mỹ, thực lực mạnh mẽ như vậy, lại chỉ có thể ngồi dưới tiểu tử kia, hắn đến tột cùng có lai lịch gì?

Nhất định là truyền nhân của Hào Môn nào đó, bằng không sẽ không dám đoạt vị trí của Kim Vô Cực.

- Ha ha ha ha, để các vị đợi lâu!

Trong tiếng cười sãng khoái, một nam tử vóc người thon dài từ bên trong đi ra, long hành hổ bộ, có phong thái vương giả.

Cái này không phải vương giả về mặt thực lực, mà là một loại tự tin.

- Tham kiến Tứ Vương Tử!

Tất cả mọi người dồn dập đứng lên, chủ nhân ra trận, khách mời đương nhiên phải nể tình.

Tứ Vương Tử ngồi một mình một bàn, vị trí đứng đầu gần bên trong, mà hắn là mặt hướng cửa, không giống người khác đều đối diện vách tường.

- Ngồi, mời ngồi!

Ánh mắt của Tứ Vương Tử Thích Vĩnh Dạ quét qua, phát hiện hàng thứ nhất xuất hiện một khuôn mặt xa lạ, trong lòng không khỏi sững sờ, này là ai, sao lại đoạt vị trí của Kim Vô Cực.

Nhưng ánh mắt của hắn rất nhanh quét đến Lưu Vũ Đồng, trong lòng nhấc lên sóng gió không nhỏ.

Hắn cũng là người của Hổ Dương Học Viện, tự nhiên nhận ra Lưu gia quý nữ, nhưng nàng lại ngồi dưới Lăng Hàn, cái này… ngươi để Thích Vĩnh Dạ làm sao có thể không giật nảy cả mình?

Nhưng hắn dù sao cũng là Tứ Vương Tử, lòng dạ thâm hậu, trên mặt không có lộ ra vẻ kinh dị gì, chỉ là ánh mắt nhìn Lưu Vũ Đồng lâu hơn một chút, cái này cũng không có khiến người khác hoài nghi, bởi vì rất bình thường, nàng quá đẹp, là nam nhân đều sẽ nhìn nhiều.

- Ta đến giới thiệu cho mọi người một chút…

Thích Vĩnh Dạ lộ ra nụ cười, ung dung tự tin, hiển lộ hết khí vương giả của hắn, hắn chỉ vào người thứ nhất.

- Vị này chính là Lý Đông Nguyệt Lý huynh, đệ tử thân truyền của Môn chủ Thạch Lang Môn! Lý huynh, đã lâu không gặp, hình như sắp đột phá Dũng Tuyền a?

Lý Đông Nguyệt cười ha ha nói:

- Tứ Vương Tử ngươi không nên chế nhạo ta, ngay cả ngươi cũng không có bước vào Dũng Tuyền Cảnh, ta sao có tư cách?

- Lý huynh thực sự là quá khiêm tốn!

Thích Vĩnh Dạ chỉ về người thứ hai.

- Vị này chính là Bách Lý Đằng Vân, công tử của Bách Lý Môn chủ.

Bách Lý Đằng Vân rất trẻ tuổi, dáng dấp khoảng mười bảy mươi tám, hắn có chút lạnh lùng, chỉ hừ một tiếng, xem như bắt chuyện.

Thích Vĩnh Dạ cũng không cho rằng đó là ngang ngược, tiếp tục giới thiệu:

- Kế tiếp là Hạ Trọng Quang Hạ huynh, đến từ Phù Dương Trấn, mới có mười tám, cũng không có tham gia Đại Nguyên luận võ lần trước, nhưng tin tưởng khóa này chắc chắn hào quang rực rỡ.

- Vị này là Lưu Dư Lưu huynh, giống Hạ huynh, đều mười tám tuổi, bản vương tử đồng dạng xem trọng biểu hiện của Lưu huynh.

- Còn có vị này…

Ánh mắt của Thích Vĩnh Dạ đứng ở trên người Lăng Hàn, tiếng nói dừng lại, không tiếp tục nữa, bởi vì hắn không biết nên giới thiệu làm sao. Có điều hắn cũng không xấu hổ, chỉ mỉm cười nhìn Lăng Hàn, tựa hồ đang chờ Lăng Hàn tự giới thiệu mình.

Hắn cũng rất hiếu kỳ, đến tột cùng Lăng Hàn có thân phận gì, lại có thể để Lưu gia quý nữ hầu hạ ở một bên.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play