- Ngươi bình thường vẫn dùng chưởng, là bởi vì ở trên đao đạo gặp phải bình cảnh, cho nên mới phải sửa tu chưởng pháp, muốn hai bên tương hổ, thu được đột phá ở trên đao đạo, bước vào ba mươi đạo đao khí đi.

Lăng Hàn vừa đánh vừa nói.

- Không sai!

Hiên Viên Tử Quang cũng không phủ nhận.

- Thế nhân đều cho rằng hai mươi chín đạo khí là cực hạn, nhưng ta lại biết, ba mươi đạo mới là viên mãn, lấy thiên phú của ta, tự nhiên phải đạt đến hoàn mỹ!

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, tại sao Huyền Diệu Tam Thiên lại ba ngàn, mà không phải ba ngàn mốt, chính vì cho rằng hai mươi chín đạo khí là cực hạn mà võ giả có khả năng tu ra.

Có điều, cực hạn là dùng để đánh vỡ, bằng không làm sao biết có cực hạn hay không?

- Bại cho ta!

Hiên Viên Tử Quang thả người mà lên, chủ động rút ngắn khoảng cách với Lăng Hàn, biểu hiện lúc này hắn rất tự tin. Đương nhiên, rút ngắn này không phải thiếp thân vật lộn với Lăng Hàn, mà khống chế ở khoảng ba trượng, để đao khí có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.

Lăng Hàn vung kiếm đón nhận, cười to nói:

- Khen ngươi hai câu, lại thật cho rằng ta sợ ngươi sao?

Oanh, một đạo kiếm khí to dài nổ ra, đồng dạng là kiếm khí tổ hợp, hơn nữa còn gia trì cốt văn, tăng kiếm khí oai lên trên diện rộng, như một trường long chém tới Hiên Viên Tử Quang.

- Đao Phá Càn Khôn, ta chủ thiên hạ!

Hiên Viên Tử Quang quát to, đao thế tăng mạnh, đao ý đáng sợ tựa hồ có thể chém ra trời xanh.

Một đao này… rất mạnh!

Lăng Hàn triển khai Bát Hoang A Tị Kiếm pháp, ánh kiếm trải rộng đầy trời, chăm chú bao vây hắn, hình thành phòng ngự siêu cường.

Bộ kiếm pháp kia vốn là để phòng ngự, lại thêm sức chiến đấu hiện tại của Lăng Hàn, tự nhiên là nước chảy không lọt.

Ầm!

Đao kiếm va chạm, ý chí võ đạo kích bắn, này có thể nói là quyết đấu mạnh nhất trong cấp bậc Sinh Hoa Cảnh.

- Đồng dạng là Sinh Hoa Cảnh, nhưng sao sức chiến đấu lại chênh lệch lớn như thế?

Có người kinh ngạc thốt lên, so sánh một chút, chênh lệch này lớn không phải nhỏ tí tẹo, để bọn họ không có dũng khí truy đuổi.

Đây cũng quá đả kích tin của bọn họ đi.

Bàng Hướng Vinh siết nắm đấm thật chặt, ở trong lòng cổ vũ mình, hắn nhất định phải vượt qua hai người kia, nhất định!

Hai thiên tài thoả thích phóng ra hào quang của mình, thật giống hai mặt trời soi sáng hậu thế. Trận chiến này, bất luận ai thắng ai thua, đều sẽ không ảnh hưởng thanh danh của bọn họ, chỉ là thắng người sẽ càng thêm óng ánh.

- Trong thiên tài đời này, có khả năng xuất hiện thăng hoa cực điểm, vượt qua nhân vật thiên cổ, soi sáng vạn năm, dẫn dắt võ đạo.

Có nhân vật đời trước cảm khái nói, bọn họ một bước một vết chân, thời điểm bò đến Sinh Hoa Cảnh chí ít đều sáu mươi, bảy mươi tuổi, lúc đó cơ năng thân thể đã bắt đầu đi xuống, cho dù bước vào Sinh Hoa, sức sống trọng sinh, nhưng dù sao cũng không thể so với hai mươi, ba mươi tuổi đột phá a.

Võ giả tu hành, chính là tranh cướp thời gian, ở thời điểm khí huyết dồi dào phá tan từng cửa ải, đuổi không kịp thời gian, cũng chỉ có bị thời gian đào thải.

- Phật đao trảm!

Hiên Viên Tử Quang lại đánh ra một đại chiêu, một đao chém ra, lại có ý cảnh Phật tổ từ bi, thương hại chúng sinh.

Lăng Hàn hừ lạnh, phát một chiêu liền thét một tiếng, ngươi có phiền hay không! Có điều, ở dưới áp lực mạnh của hắn, Hiên Viên Tử Quang không có năng lực đánh ra sát chiêu chân chính, giống như Lăng Hàn, hắn cũng không có dư lực đánh Huyền Diệu Tam Thiên, hết cách rồi, căn bản không còn bao nhiêu sức mạnh súc thế, chiến đấu quá kịch liệt.

Nếu như ai còn có thể lưu lại dư lực phóng đại chiêu, vậy thì nói rõ một điểm, thực lực của đối thủ còn chưa đủ mạnh.

Nhưng hiện tại, song phương đều không dám lưu lực, nói không chắc bởi vì lưu một chút lực, tuyệt chiêu vẫn chưa thả ra liền bị oanh bại.

Hiên Viên Tử Quang liên tiếp phát đại chiêu, cũng là muốn áp chế Lăng Hàn, như vậy hắn mới có thể tụ dư lực áp súc tuyệt chiêu.

Lăng Hàn há sẽ cho hắn cơ hội, sau khi ngăn cản đại chiêu, tay phải của hắn cũng giương lên, đánh ra sát chiêu mạnh nhất trong Bát Hoang A Tị Kiếm, đánh gãy quá trình súc lực của Hiên Viên Tử Quang.

Bọn họ ác chiến, nhưng thủy chung là cục diện không phân cao thấp, chiến đấu cực kỳ giằng co.

- Ta là vô địch!

Hiên Viên Tử Quang giận dữ hét, phát động lực lượng huyết thống, hỏa diễm vô tận từ trong cơ thể hắn tuôn ra, hóa thành một đạo hỏa diễm, hình thành hư ảnh Chân Long Chân Phượng cùng Thượng Cổ Thần Thú, vờn quanh ở bên người hắn, khí thế kinh người.

Sức chiến đấu của hắn tăng vụt, trong nháy mắt liền đột phá cấp độ Sinh Hoa Cảnh, thẳng tiến Linh Anh.

Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng:

- Đang chờ ngươi đấy

Hắn trở tay lấy ra một viên đan dược, ném vào trong miệng.

Ngũ Chuyển Huyền Ngọc Đan, đúng là mấy ngày trước hắn luyện chế.

Đây chính là đan dược Địa Cấp thượng phẩm, có thể để cho Hoá Thần Cảnh tăng lên năm tinh sức chiến đấu, Linh Anh Cảnh bảy tinh. Trên lý thuyết, Sinh Hoa Cảnh là không cách nào ăn, bởi vì sức mạnh tăng lên quá nhiều, sẽ căng nứt thân thể, nhưng ai bảo Lăng Hàn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, đạt đến cấp độ Thiết Bì Thể, hoàn toàn có thể chịu đựng được dược lực như vậy.

Oanh, khí thế của hắn cũng bắt đầu tăng vụt.

Trên lý thuyết, Ngũ Chuyển Huyền Ngọc Đan có thể để Sinh Hoa Cảnh tăng lên gần mười tinh, tiền đề là ngươi kháng được dược lực cuồng bạo như vậy, mà sức chiến đấu của Lăng Hàn vốn vượt qua mười lăm tinh, lại tăng lên mười tinh, vậy dĩ nhiên là bước vào cấp độ của Linh Anh Cảnh rồi.

Hai thiên tài tiếp tục đấu, Lăng Hàn chiếm cứ thượng phong!

Sau khi Hiên Viên Tử Quang kích phát sức mạnh huyết thống, có thể tăng lên gần năm tinh, thúc đẩy hắn bước vào Linh Anh Cảnh, nhưng sức chiến đấu của Lăng Hàn vốn tương đương hắn, lại tăng lên mười tinh.

Đây chính là chênh lệch ròng rã năm tinh a!

Đương nhiên, hiện tại sức chiến đấu của bọn họ đã bước vào Linh Anh Cảnh, chênh lệch năm tinh của Sinh Hoa Cảnh, phóng tới Linh Anh Cảnh, sẽ đột nhiên thu nhỏ lại đến nửa tinh, nhưng đối với hai thiên tài lực lượng ngang nhau mà nói, chênh lệch nửa tinh chẳng lẽ còn không thể xác định ưu khuyết sao?

Ưu thế cũng không có nghĩa là thế thắng, nhưng sau khi Lăng Hàn chiếm ưu thế, thì có dư lực súc thế tuyệt chiêu.

Vạn Pháp Quy Nhất!

Lăng Hàn ngưng tụ hai mươi ba đạo kiếm khí thành giả Mang, chém ra một chiêu kiếm, đánh ra một đạo Kiếm Mang chỉ bằng ngón tay, nhưng tỏa ra khí tức kinh tâm động phách, bắn về phía Hiên Viên Tử Quang.

Trốn không được!

Hiên Viên Tử Quang thầm nói, chiêu kiếm này đã khóa chặt hắn, hơn nữa vô cùng nhanh, trốn là khẳng định trốn không xong.

Hắn hét lớn một tiếng, hoành đao che ở trước ngực, cật lực đối kháng.

Kiếm Mang đảo qua, cả người Hiên Viên Tử Quang bị đánh bay, như một con diều đứt dây. Oành, hắn nặng nề rơi xuống đất, đột nhiên phun một ngụm máu tươi, cúi đầu nhìn, trên thân đao còn lưu lại một dấu vết mờ mờ.

Hắn còn muốn tái chiến, nhưng chân vừa bước liền phun ra một ngụm máu, đặt mông ngồi trên đất, vô lực đứng lên.

Nếu không phải bảo đao trong tay hắn đẳng cấp cực cao, Vạn Pháp Quy Nhất vừa nãy liền đủ để chém hắn thành hai đoạn.

Hai đại thiên tài quyết đấu, cuối cùng Lăng Hàn càng hơn một bậc.

- Cái này không công bằng!

Ân Nhạc lập tức kêu lên, chỉ vào Lăng Hàn nói.

- Hắn dùng đan dược, không hợp quy tắc!

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play