Nơi xa, Ngũ Nguyệt ổn định thân hình.

Hắn nhìn Lăng Hàn, trên mặt mang theo thần sắc sợ hãi.

Lăng Hàn công kích vô cùng lăng lệ, hắn vẫn hóa giải mất, cũng không nhận được tổn thương gì, nhưng mà, hắn giật mình bản thân không địch lại một quyền của Lăng Hàn.

Làm sao có thể chứ?

Cho dù thế hệ hoàng kim thực lực Giáo Chủ cửu tinh, hắn vẫn bình thản không sợ, xem như kẻ yếu, nhiều lắm chỉ tốn vài chiêu là có thể giải quyết.

Lăng Hàn thật sự chỉ là Giáo Chủ.

Hắn hít sâu một hơi, đầu tiên, Lăng Hàn tất nhiên phải là Giáo Chủ bát tinh cửu tinh, tiếp theo, thiên phú đối phương phải so với Đinh Thụ, nếu không, tuyệt đối không có khả năng mạnh như vậy.

Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn tươi cười:

– Ỷ vào tu vi cao hơn ta, cho rằng có thể ức hiếp ta sao?

Hừ, hắn không biết nắm giữ bao nhiêu bí thuật!

Lăng Hàn nghe xong, biểu lộ cổ quái.

Khốn kiếp, ta tu vi cao hơn ngươi?

Ta là Giáo Chủ tam tinh tu vi cao hơn Giáo Chủ lục tinh?

Có hạng người như vậy sao, đánh không lại thì nói tu vi đối thủ cao hơn mình, hoàn toàn không thừa nhận nhưng thật ra thực lực của mình không bằng.

Đây là tự luyến, hay là mao bệnh?

Lăng Hàn lắc đầu, không quan trọng, so đo với người chết làm gì?

Hắn giết ra ngoài, chiến ý thiêu đốt hóa thành thực chất.

Thấy Lăng Hàn không có phủ nhận, mọi người đều giật mình.

Khó trách gia hỏa này mạnh như thế, dạng yêu nghiệt như Đinh Thụ quá ít, thì ra tu vi cao hơn Ngũ Nguyệt rất nhiều, có lẽ tư chất của hắn không kém gì Đinh Thụ, thậm chí còn không bằng.

Như vậy mới phù hợp đạo lý, trên đời này nào có nhiều yêu nghiệt như vậy.

Ngay cả như vậy cũng hết sức kinh người, nói rõ thiên phú Lăng Hàn khẳng định vượt qua thế hệ hoàng kim.

Nghĩ tới đây, sắc mặt thế hệ hoàng kim khó coi.

Bọn họ vốn đại biểu thiên phú mạnh nhất thiên hạ, nhưng còn bây giờ thì sao, nhiều đời người mới xuất hiện, mặt mũi bọn họ mất hết, hơn nữa còn có “lão nhân” tan biến trong dòng sông lịch sử cũng xuất hiện.

Muốn thành Đế ở thế hệ này, khó!

Trước đó còn nói, thế hệ hoàng kim có khả năng đánh vỡ truyền thuyết Đế tộc không có khả năng thành Đế, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều cảm giác tâm thần nguội lạnh.

Đám Đế tử đều đằng đằng sát khí, có nên nhân cơ hội này tiêu diệt đối thủ hay không?

Oanh!

Lăng Hàn và Ngũ Nguyệt chiến đấu dài hơn suy nghĩ của mọi người, Lăng Hàn một quyền lại một quyền, nhìn qua không có kết cấu gì, công kích rất tùy ý nhưng uy lực kinh thiên động địa.

Ngũ Nguyệt vận chuyển kiếm pháp lăng lệ, một kiếm đủ sức thiên băng địa diệt.

Giáo Chủ đã sơ bộ nắm giữ thực lực hủy thiên diệt địa, huống chi là hắn còn là Giáo Chủ siêu cấp.

Không có biện pháp, mặc dù Ngũ Nguyệt đi ra con đường của mình, hắn nhiều nhất chỉ đi được mười bước, ứng phó thế hệ hoàng kim, thậm chí Đinh Thụ tạm được, nhưng đối mặt Lăng Hàn, hắn còn kém quá xa.

Cho nên, con đường của mình còn quá non, không đủ để đối kháng, Ngũ Nguyệt chỉ có thể dùng bí pháp tiền nhân.

Nhưng, đây là một môn Đế thuật!

– Có kiếm pháp dạng Đế thuật sao?

Các Đế tử nhìn nhau, bọn họ cảm thấy khó hiểu.

Đế tộc trong thiên hạ nhiều như vậy, mặc dù mỗi một tên Đế tử đều có nắm giữ Đế thuật, nhưng cho dù là Đế thuật gì, bọn họ cũng hiểu rõ, biết rõ uy lực đại khái, bởi vì lúc cạnh tranh với Đế tử khác, bọn họ không đến mức luống cuống tay chân, không biết nên ứng đối như thế nào.

Nhưng, kiếm thuật của Ngũ Nguyệt lại khác lạ.

Chiến Thần cung nắm giữ Đế thuật?

Làm sao có thể!

Bọn họ chưa từng sinh ra Sát Đế, không thành Đế thì làm sao sáng tạo Đế thuật.

Cho dù là Lăng Hàn cũng kinh ngạc, hắn đã đến hang ổ của Chiến Thần cung, cũng tiếng vào truyền thừa tháp, nhưng mà, hắn leo xong tháp cũng chỉ học được Thánh thuật mà thôi, giá trị lớn nhất chính là Quỷ Ảnh bộ, lại không phải là Đế thuật.

Chẳng lẽ, Ngũ Nguyệt đạt được cơ duyên?

Giống như Lăng Hàn, hắn là đệ tử Cửu Dương Thánh Địa nhưng không có nghĩa hắn không học được Đế thuật, trên thực tế, hắn chẳng những học được Đế thuật, hơn nữa còn nắm giữ Đế kinh!

Được rồi, mặc kệ hắn học được Đế thuật từ đâu, trực tiếp đánh nổ!

Lăng Hàn bắt đầu tăng cường thế công, một quyền mang theo mười sáu đạo quy tắc.

Ngũ Nguyệt cũng không yếu, một kích của hắn cũng có thể vung ra mười bốn đạo quy tắc, đúng là kém hơn một chút nhưng cũng không đến mức bị một kích đánh bại, vấn đề là, một kích đánh ra mười bốn đạo quy tắc chính là chiến lực cực hạn, không ai có thể bảo trì cực hạn quá lâu.

Cho nên, Ngũ Nguyệt phần lớn thời điểm vẫn đánh ra mười ba đạo quy tắc, không có cách, linh hồn không có khả năng đạt tới trạng thái hoàn mỹ, cho nên không thể khống chế ba động

Lăng Hàn thì khác, hắn xuất một kích đều là mười sáu đạo quy tắc, rất ổn định.

Việc này làm mọi người nhe răng.

Làm sao có thể?

Linh hồn của ngươi đạt tới hoàn mỹ?

Không thể nào.

Cho nên, chỉ có một khả năng, đó chính là chiến lực cực hạn của Lăng Hàn không phải là mười sáu đạo quy tắc, cho nên hắn mới có thể duy trì chiến lực như vậy.

Oanh! Oanh! Oanh!

Ít đi hai đạo quy tắc, đây là chênh lệch hai tinh, trong cấp Giáo Chủ, kém một tinh đã khó vượt qua, huống chi còn là hai tinh?

Đổi một đối thủ khác, Ngũ Nguyệt còn có thể cậy vào Đế thuật, còn có thể dựa vào chiến lực xuất sắc đền bù, đối mặt Lăng Hàn?

Thật không được.

Lăng Hàn đã đi quá xa trên võ đạo, cho dù đám người Đinh Thụ, Thủy Nhất cũng chưa chắc so sánh với hắn. Nói đến kinh nghiệm chiến đấu, khốn kiếp, bá chủ Nguyên thế giới cả đời đánh bao nhiêu trận?

Mặc cho Ngũ Nguyệt giãy dụa như thế nào, nhưng hắn vẫn bị Lăng Hàn áp chế, căn bản không nhìn thấy khả năng lật bàn.

– Đáng chết!

Ngũ Nguyệt hừ một tiếng, hai mắt lăng lệ, sát khí mãnh liệt.

Hắn hét lớn một tiếng, ông, Đạo quả thụ bay ra khỏi thức hải và chập chờn trên đỉnh đầu, Đạo quả tỏa ra sáo đạo kim quang khủng bố.

Ồ!

Giáo Chủ đều phát hiện, Đạo quả thụ của bọn họ không bị khống chế và bay ra khỏi thức hải, cũng chập chờn trên đỉnh đầu.

Cái này!

Tê, đây là chuyện gì?

– Người này hẳn là nắm giữ một loại thiên phú thần thông nào đó, có thể cưỡng ép câu Đạo quả thụ của đối thủ ra ngoài!

– Đạo quả đã mất đi nhục thân bảo vệ, một khi bị đánh trúng sẽ xong đời.

– Nhưng thần thông của hắn là con dao hai lưỡi, ngay cả Đạo quả thụ của mình cũng xuất hiện.

– Không đúng, Đạo quả thụ của hắn nắm giữ thần thông như vậy, cho nên hắn mới có thể lấy ra.

Các Đế tử đều kinh hô, môn thần thông này thật khủng bố, nếu bọn họ không phòng bị sẽ bị phế Đạo quả, từ đó cảnh giới của bọn họ giảm đi rất lớn.

Có Thế Tử Phù thì thế nào, cảnh giới giảm xuống Hóa Linh cảnh, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ cho Giáo Chủ giết.

– Các ngươi nhìn đối thủ của hắn!

Một tên Đế tử trợn mắt nhìn.

Cái gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play