Bởi vì quá mức kinh ngạc, Bách Lý Nghĩa cũng quên xuất thủ.

Lăng Hàn cười cười:

– A, làm gì không đánh? Xuất thủ đi, thất thần làm gì?

Xuất thủ em gái ngươi!

Ta chỉ là Giáo Chủ tứ tinh, chiến lực cũng chỉ có ngũ tinh, ta còn kém xa Bách Lý Xuyên đấy.

Ngươi đang chơi ta sao?

Mặc dù vừa rồi hắn lâm vào hạ phong, nhưng cảm giác chênh lệch chỉ có một chút, làm sao có thể ngờ Bách Lý Xuyên lại bị một quyền miểu sát.

Bách Lý Nghĩa run rẩy, thế mới biết Lăng Hàn vừa nói “một cỗ thi thể” không phải là cuồng ngôn, mà là đối phương thực sự có thực lực khủng bố như thế.

Nhưng hắn không nghĩ ra được, Lăng Hàn quá trẻ tuổi, tại sao thiên hạ có Giáo Chủ trẻ tuổi như thế?

– Ngươi là Dương Dịch Hoàn hay là Vạn Đạo?

Hắn liên tục suy đoán.

– Hay là Hà La, Thủy Nhất, Phá Thiên?

Lăng Hàn thở dài, nói:

– Đều nói với ngươi rồi, ta là Lăng Hàn! Lăng Hàn!

Bách Lý Nghĩa vô cùng bi phẫn, hắn đã sắp chết, đối phương vẫn đùa giỡn hắn, không chịu báo lên thân phận chân thật, còn muốn hắn làm quỷ chết oan.

– Ngươi khinh người quá đáng!

Hắn quát.

Lăng Hàn cũng ủy khuất, ta nói thật nhưng không ai tin.

– Tức chết ta rồi!

Hắn quát lớn, hắn xuất quyền đánh Bách Lý Nghĩa thành thịt vụn.

Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long cười to, hiếm khi nhìn thấy Lăng Hàn dùng phương thức như vậy phát tiết lửa giận.

Trần Phong Viêm nhe răng, hắn đánh giá Lăng Hàn đủ cao, nhưng vẫn là không nghĩ tới, thực lực Lăng Hàn mạnh đến mức này.

Hắn chỉ là Giáo Chủ tam tinh, làm sao có thể miểu sát Bách Lý Xuyên là Giáo Chủ lục tinh chứ.

Trời ạ, chiến lực cực hạn của Lăng Hàn mạnh đến mức nào?

– Tiểu Hàn tử, không nghĩ tới đúng không?

Đại Hắc Cẩu vỗ vai Lăng Hàn.

– Nén bi thương nén bi thương, ai bảo ngươi đạo diễn bản thân tử vong làm gì.

– Đúng vậy, ngay cả Thánh Nhân cũng mở miệng xác nhận, ngươi đã là người chết, cho dù ngươi nói với toàn thế giới là mình không chết, cũng không có người tin tưởng.

Tiểu Thanh Long cũng bỏ đá xuống giếng.

– Đúng thế.

Sắc trư hừ hừ, gật đầu không thôi.

Lăng Hàn cảm thán, cho dù hắn tuyên bố công khai mình không chết, nhưng Đế tộc vì duy trì tôn nghiêm của Thánh Nhân, khẳng định sẽ đứng ra làm “sáng tỏ” thân phận “giả mạo” của hắn, sau đó xuất động cao thủ giết hắn.

Cho nên, chỉ có thể chờ đợi thực lực của hắn cường đại đến mức không sợ Thánh Nhân truy sát, toàn thế giới mới tin tưởng Lăng Hàn thực sự không chết.

– Ngươi giết người Đế tộc, tin tưởng bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.

Trần Phong Viêm nói.

Lăng Hàn gật đầu, hắn biết Tử Vi Đế tộc sẽ xuất động cường giả tới, có lẽ sẽ là Tôn Giả.

Nhưng mà, trước đó hắn lại không thể không ra tay, chẳng lẽ muốn hắn trơ mắt nhìn Trần Phong Viêm chết đi sao?

Mặc kệ nó, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Đám người quay về Thiên Hải tinh, nên tu luyện thì tu luyện, nên vui đùa thì vui đùa, nếu tránh không khỏi thì thản nhiên đối mặt, có cái gì cần phải lo lắng?

Quả nhiên, hai tên Giáo Chủ vẫn lạc đã chọc Tử Vi Đế tộc giận dữ.

Đã bao nhiêu năm, lại có người khiêu khích quyền uy của Đế tộc?

Nếu không phải Lăng Hàn đã chết, bọn họ đã hoài nghi hung thủ là Lăng Hàn.

(Lăng Hàn: …)

Bất kể như thế nào, bọn họ cũng phải tìm hung thủ và đòi công lý, lấy lại uy danh của Đế tộc.

Người khắp thiên hạ đều biết, Đế tộc không được đụng vào, ai đụng ai chết!

Cho nên, Tử Vi Đế tộc không thể phá tiền lệ này.

Nhưng chỉ chết mất hai tên Giáo Chủ, đương nhiên không có khả năng xuất động Thánh Nhân.

Tôn Giả là đủ.

Hơn nữa, bọn họ xuất động chính là ai?

Đế Tử Thiên!

Thế hệ hoàng kim, dù sao cũng là Tôn Giả nhị tinh, cũng đủ để quét ngang bát hoang.

Không qua mấy ngày, Đế Tử Thiên đã giết tới.

Hắn giá lâm không trung Thiên Hải tinh, hắn phóng thích sát cơ đáng sợ bao phủ tinh cầu.

Với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể đánh nổ Thiên Hải tinh, hơn nữa, hắn đứng trong tinh không, cho dù tinh cầu nổ tung, hắn vẫn thong dong tránh được.

Nhưng Đế tộc muốn tín ngưỡng lực, tự nhiên không có khả năng phá hư như thế.

Cho nên, hắn trực tiếp dùng sát ý thăm dò, từ đó muốn hung thủ lộ mặt.

– Cút!

Ai ngờ, hung thủ trong tưởng tượng của hắn không thất kinh, cũng không xé mở hư không đào vong, chỉ có một chữ “cút” bá đạo từ Thiên Hải tinh truyền ra ngoài.

Giọng nói này gia trì lực lượng kinh khủng, cũng nhanh như ánh sáng truyền vào tinh không..

Đế Tử Thiên sững sờ, đã cảm ứng được khí tức của hắn, còn dám làm càn như vậy?

Nhưng hắn là thế hệ hoàng kim a, càng là Tôn Giả nhị tinh, có thể nói, có thể ổn định đè hắn, phỏng chừng bình thường Tôn Giả cửu tinh cũng không cách nào làm đến, chỉ có thể xuất động Thánh Nhân.

Nhưng khi hôm nay xuống bao nhiêu Thánh Nhân? Lại có cái nào sẽ xuất hiện trên Thiên Hải tinh? Càng mấu chốt chính là, lại có cái nào Thánh Nhân biết không nể mặt Đế tộc?

– Các hạ là người nào?

Đế Tử Thiên lạnh lùng nói, hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, đối phương quát lớn đã làm cho hắn hiểu ra, cường giả bí ẩn chính là Tôn Giả.

Khó trách hai người Bách Lý Xuyên có đi không về.

– Hừ, bảo ngươi cút không cút, nhất định cần lão Tôn xuất thủ sao?

Xoát, một bóng người lướt ra khỏi Thiên Hải tinh, tốc độ nhanh đến kinh người, mơ hồ có thể thấy được đôi cánh hỏa diễm.

Phượng Dực Thiên Tường!

Hầu ca tay cầm côn sắt, miệt thị nhìn Đế Tử Thiên, loại khinh cuồng này giống như Đại Đế xuất thế cũng đừng hòng làm hắn khom lưng.

– Là ngươi!

Đế Tử Thiên khiếp sợ.

Hắn làm sao không nhận ra Hầu ca?

Hắn bình sinh đánh nhau cùng cấp thảm bại chính là nhờ Hầu ca ban tặng, lúc ấy hắn và Lâm Hiên, Đế Tử Minh liên thủ nhưng không phải đối thủ của Hầu ca, từ đó làm hắn sinh ra bóng ma tâm lý.

Hiện tại gặp lại Hầu ca, khí thế của hắn yếu đi cỡ nào?

Khốn kiếp, tại sao Hầu ca xuất hiện ở đây?

– Cút!

Hầu ca táo bạo, không nói hai lời trực tiếp vung côn đánh tới.

Đây chính là tính cách của Hầu ca, có thể động thủ sẽ không cần động não.

Đế Tử Thiên chống đỡ, nhưng thiên phú Hầu ca cũng không yếu hơn hắn, hơn nữa, Hầu ca chính là Tôn Giả tam tinh, có thêm ưu thế một tinh, từ đó chênh lệch càng lớn.

Lại nói, thậm chí Hầu ca còn có một kiện binh khí làm từ thánh liệu, thứ này đùa giỡn hay sao?

Liên tục bị đánh, Đế Tử Thiên không có sức hoàn thủ.

– Hầu Tử, ngươi giết người Đế tộc, chuyện này không xong đâu!

Đế Tử Thiên bỏ lại câu nói này, hắn bắt đầu đào vong.

Hầu ca tức giận đuổi theo..

Phượng Dực Thiên Tường phát động, tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả Đế Tử Thiên.

Liên tiếp đánh giết, gần như vượt qua một nửa tinh không, Đế Tử Thiên cũng chỉ hơi kém hơn Hầu ca một chút, bằng không hắn đã bị đánh chết.

Cuối cùng, Đế Tử Thiên vẫn còn sống trốn về Tử Vi Đế tộc.

Nhưng bởi như vậy, tiếp theo Tử Vi Đế tộc sẽ xuất động Thánh Nhân.

– Lúc này, cho dù mời lão gia tử đi ra, phỏng chừng Bách Lý gia cũng sẽ không đình chiến.

Lăng Hàn nhíu mày.

Mặc dù bọn họ cũng có Thánh Nhân, nhưng Cửu Sơn Thánh Nhân chỉ là nhất tinh, hơn nữa, sở dĩ Đế tộc bá đạo cường thế là vì bọn họ nắm giữ Đế binh.

Làm sao phá giải cục diện này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play