Lăng Hàn tươi cười.

Hắn vừa vặn tìm được tảng đá chính xác, tâm tình đang tốt, mà Quan Tinh Hán lại đưa tới cửa đúng lúc, hắn rất vui mừng.

– Lăng Hàn!

Hòn đảo rất lớn nhưng với thị lực của Quan Tinh Hán, đương nhiên cũng có thể phát hiện ra Lăng Hàn.

Trong ánh mắt của hắn mang theo kiêng kị, dù sao trước đó có rất nhiều thế hệ hoàng kim liên thủ cũng không thể làm gì Lăng Hàn, thực lực của tên dân đen này đã mạnh đến mức không hợp thói thường.

– Cảm ơn.

Lăng Hàn nghiêm túc nói.

A, tình huống như thế nào?

Quan Tinh Hán nhíu mày, tiếng cám ơn này làm hắn khó hiểu, dường như hắn không làm cái gì để đối phương cảm kích.

Hắn biết rõ Lăng Hàn ra bài không theo lẽ thường, nhưng vì sao thì hắn không nghĩ ra.

– Vì cái gì?

Hắn không nhịn được hỏi.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Cảm ơn ngươi không xa vạn dặm đi tìm cái chết, đều nói lễ nhẹ tình nghĩa nặng, cho nên, ta nhận cái mạng của ngươi.

Mẹ nó!

Quan Tinh Hán thế mới biết Lăng Hàn đang nhạo báng chính mình, hắn nổi giận và sắc mặt âm trầm nước. Hắn điềm nhiên nói:

– Ngươi có chỗ dựa chỉ là thân pháp mà thôi. Thời điểm mặt đối mặt, ta sẽ giết ngươi.

– Đến đây!

Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.

– Không đến chính là vương bát đản.

Quan Tinh Hán không nhịn được, hắn giết về phía Lăng Hàn, hai tay chém mạnh, quy tắc quấn quanh trên bàn tay, tổng cộng có mười sáu đạo.

A, hắn đột phá,bước vào cửu tinh.

Bình thường, nơi này cơ duyên quá nhiều, hắn vốn là Giáo Chủ bát tinh, tiến thêm một bước cũng không kỳ quái.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn không sợ hãi và nghênh đón, hắn xuất ra một quyền, mười lăm đạo quy tắc cùng nhau nở rộ.

Bành!

Va chạm một kích với nhau, thân hình Quan Tinh Hán chập chờn, hắn lui lại vài bước, trái lại Lăng Hàn chỉ lui nhiều hơn hắn một bước, chưa từng xuất hiện chiến lực nghiền ép.

Cái này!

Nhưng hắn là Giáo Chủ cửu tinh, căn cứ vào khí tức của Lăng Hàn, đối phương chỉ là Giáo Chủ nhị tinh.

Cho nên, bọn họ chênh lệch bảy tiểu cảnh giới, nhưng hắn có ưu thế nghiền áp, hiện tại hắn chỉ hơi chiếm thượng phong.

Không, Lăng Hàn không có bị thương, thậm chí không bị ảnh hưởng chút nào, hắn lập tức giết trở về, chuyện này chỉ có thể nói là cân sức ngang tài.

Trời ạ, có ưu thế bảy tiểu cảnh giới, đường đường thế hệ hoàng kim lại đánh ngang tay với Lăng Hàn?

Hắn có xúc động tự tử.

– Ha ha, cái gì mà gọi là thế hệ hoàng kim!

Lăng Hàn khinh bỉ nói.

– Nếu không phải ngươi tu luyện nhiều hơn ta vài năm, ta một tay cũng có thể giết ngươi.

Lời này quá châm chọc, nhưng Quan Tinh Hán không phản bác được.

Nếu như Lăng Hàn cũng là Giáo Chủ cửu tinh. . . Hắn tự hiểu lấy mình, chính mình tuyệt đối không địch lại một chiêu.

– Đáng chết!

Hắn khẽ nguyền rủa, chủ động giảm chậm tiết tấu chiến đấu.

Hắn biết rõ mình không có khả năng nhanh chóng đánh chết Lăng Hàn, thậm chí còn đánh không thủng phòng ngự của Lăng Hàn, hắn cần thời gian tích lũy đạo tắc, sau khi mười tám tới hai mươi đạo quy tắc cùng bộc phát, hắn cũng không tin đánh không chết Lăng Hàn.

Lăng Hàn làm sao không nhận ra, hắn cười ha ha, khởi xướng cướp công, làm cho Quan Tinh Hán nhất định phải chống đỡ, cũng không cho hắn thời gian tích lũy quy tắc.

Bành! Bành! Bành!

Hai người không ngừng chiến đấu, từ tràng diện hiện tại, Quan Tinh Hán vẫn chiếm thượng phong, dù sao lực lượng hay quy tắc, hắn đều nắm giữ ưu thế, bởi vì Lăng Hàn có lực phòng ngự siêu cường, chút ưu thế này không thể biến thành thắng thế.

Quan Tinh Hán gấp gáp, vạn nhất Hầu ca xuất hiện thì sao?

Tôn Giả xuất thủ, hắn phải chết không nghi ngờ.

Hắn bắt đầu tăng tiết tấu chiến đấu, tốc độ tăng lên rất chậm, hắn không muốn Lăng Hàn nhìn ra mánh khóe.

Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Lăng Hàn, hắn làm sao có thể không phát hiện cơ chứ?

Nhưng mà, hắn cũng lười triền đấu.

Nếu ngươi muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu, ta cũng thành toàn ngươi.

Mười bảy đạo quy tắc, mười tám đạo quy tắc, mười chín đạo quy tắc, hai mươi đạo quy tắc.

Quan Tinh Hán tươi cười!

– Chết đi!

Hắn hét lớn một tiếng, thần niệm dẫn động hai mươi đạo quy tắc hóa thành thần kiếm chém vào người Lăng Hàn.

Hai mươi đạo đấy, có thể giết bất cứ tên Giáo Chủ nào?

Lăng Hàn cười ha ha, hắn xuất quyền nghênh đón.

– Muốn chết!

Quan Tinh Hán cười lạnh, đây chính là hai mươi đạo quy tắc lục tinh, trong nháy mắt bộc phát vô cùng kinh khủng, tuyệt đối có thể miểu sát Lăng Hàn.

Bành!

Nắm đấm của Lăng Hàn đón nhận quy tắc thần kiếm, nhưng mà cánh tay của Lăng Hàn không bị chém nát như suy nghĩ của Quan Tinh Hán, ngược lại hắn nhìn thấy thần kiếm băng diệt.

– Cái gì!

Quan Tinh Hán khiếp sợ, làm sao có thể?

Hai mươi đạo quy tắc lục tinh, làm sao có thể băng diệt?

Lăng Hàn đánh ra bao nhiêu quy tắc? Ba mươi đạo?

À không, vẫn là mười lăm đạo, hắn đếm rõ ràng, đường đường thế hệ hoàng kim, chẳng lẽ hắn đếm không đúng mấy đạo quy tắc hay sao?

Nhưng mà, chỉ có mười lăm đạo quy tắc lại đánh nát thần kiếm do hai mươi quy tắc ngưng tụ thành?

Thật không có đạo lý!

Cùng là quy tắc lục tinh, cũng không có ai mạnh ai yếu, cho nên, phải xem ai ngưng tụ quy tắc nhiều hơn, đây là chân lý không thể bàn cãi.

Nhưng còn bây giờ thì sao, chân lý này đã sụp đổ.

Quan Tinh Hán không có thời gian tránh né, lại nói, cho dù hắn muốn chạy trốn thì làm sao có thể thoát khỏi Phượng Dực Thiên Tường?

Hắn chỉ có thể đón đỡ.

Hắn hét lớn một tiếng, song chưởng đánh ra và ngưng tụ mười sáu đạo quy tắc.

Hắn cũng không tin, số lượng quy tắc còn chiếm ưu nhưng hắn không địch lại Lăng Hàn.

Nhưng sự thật lại bạt tai hắn lần nữa.

Oanh, nắm đấm của Lăng Hàn thế như chẻ tre, hắn ngưng tụ mười sáu đạo quy tắc vỡ vụn trong nháy mắt, nắm đấm giống như tiên kiếm chém đứt mọi thứ.

Một quyền này như thái sơn áp đỉnh, trực tiếp đánh vào mặt của hắn.

Cho đến lúc này, Quan Tinh Hán đã phát hiện, trong mười lăm đạo quy tắc này có một quy tắc mảnh như sợi tóc.

Đạo quy tắc thứ mười sáu!

Thế nhưng mà, cho dù là mười sáu đạo quy tắc, chẳng phải song phương ngang tay hay sao, hơn nữa đạo quy tắc này quá yếu, chỉ nhỏ như cọng tóc.

Không!

Hắn mở to mắt ra nhìn, mẹ nó, đây là quy tắc thất tinh!

Trong chớp mắt, Quan Tinh Hán cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân bị hàn ý bao phủ.

Ngươi là quái vật gì thế, Giáo Chủ nhị tinh lại có thể vận dụng quy tắc thất tinh?

Ngươi có cho Giáo Chủ sống hay không?

Tôn Giả nghiền ép Giáo Chủ, đây là chân lý, cho nên, dù Lăng Hàn chỉ nắm giữ một tia quy tắc thất tinh, hắn bất ngờ dùng ra cũng sẽ có kỳ diệu.

Không thể chơi như thế.

Thiên đạo, ngươi cũng quá không công bằng rồi.

Giáo Chủ dùng ra quy tắc thất tinh, hoàn toàn phá hủy chân lý võ đạo!

Trong nháy mắt, trong lòng của hắn hiện ra vô số suy nghĩ, hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền này mang theo năng lượng màu đen đánh nát đầu..

Mặc dù hắn khiếp sợ nhưng hắn vẫn trấn định, bởi vì hắn có Thế Tử Phù.

Nhưng bây giờ, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập xương cốt làm hắn sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play