Ba ngày sau, Lăng Hàn thành công đột phá bát biến.

– Bát biến, khoảng cách Tiểu Thừa cảnh lại tới gần chút.

Lăng Hàn mặt tươi cười, nói:

– Quả nhiên, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, muốn gia tăng tu vi nhanh chóng phải đi vào bí cảnh.

Bình thường hắn muốn đột phá bát biến cần thời gian bốn tới năm năm, nhưng còn bây giờ thì sao, hắn chỉ mất vài ngày mà thôi.

– Nhưng mà, hẻm núi kia nguy hiếm vượt qua tưởng tượng.

Lăng Hàn thì thào, trước đó hắn đang ở trạng thái bế quan nhưng vẫn có thần ý lưu chuyển, hắn “nhìn” thấy cảnh Phong Diệu Lăng thông qua hėm núi.

– Kiếm vũ từ trên trời rơi xuống, hơi không cẩn thận sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Hắn cũng không có xuất động, hắn đang suy nghĩ, Phong Diệu Lăng có khả năng canh chừng hắn ở phía đối diện hay không, thứ hai, hắn cũng phải củng cố cảnh giới.

Hai ngày sau, Lăng Hàn mới đứng lên.

– Đi thử một chút.

Hắn đi vào trong hẻm núi, lúc này hẻm núi yên tĩnh xuất hiện lợi kiếm chém về phía hắn.

Lăng Hàn phát động thân pháp, hắn trốn tránh cực nhanh.

Hắn không thể lập tức lao ra ngoài, bởi vì toàn bộ hẻm núi đều bị lợi kiếm bao phủ, nếu lỗ mãng lao tới sẽ tặng mạng mà thôi.

Tinh thần của hắn bảo trì trạng thái vận chuyển tốc độ cao, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, bất kỳ biến hóa nhỏ gì cũng bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay.

Chỉ chốc lát, hắn đã thông qua một phần ba hẻm núi.

Nhanh…

Hắn nói trong lòng, trên mặt không lộ ra chút thần thái nào.

Hưu hưu hưu, kiếm mang liên tục chém tới.

Một nửa.

Trên trán Lăng Hàn xuất hiện mồ hôi lạnh, đầu óc đang hoạt động tần suất cao, hắn gặp áp lực như núi.

Nơi này khảo nghiệm lực phản ứng của hắn, chỉ cần hơi không cẩn thận, bảo đảm chết ngay lập tức.

Hai phần ba.

Ánh mắt Lăng Hàn sáng rực, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ của hắn chẳng những nhanh, hơn nữa rất ổn.

Xèo, thân hình Lăng Hàn vượt qua hẻm núi.

Hắn quay đầu nhìn lại, trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, cuối cùng đã thông qua.

Mặc dù thời gian không dài, chỉ qua nửa giờ nhưng hắn lại có cảm giác như trải qua một trận đại chiến đáng sợ.

Lăng Hàn ngồi xuống, khôi phục trạng thái một chút.

Sau gần nửa ngày, hắn đứng lên và rời đi.

Còn tốt, Phong Diệu Lăng cũng không ngăn chặn ở nơi này, có lẽ nàng cho rằng hắn sớm thông qua.

Cũng phải, có ai nghĩ hắn sẽ đột phá đâu?

Đi lần này là thời gian bốn ngày, xa xa, Lăng Hàn đã nghe thấy tiếng nước chảy.

A, là hung bà nương kia đang chiến đấu sao?

Lăng Hàn phản xạ có điều kiện nghĩ tới điểm này, thời điểm Phong Diệu Lăng chiến đấu thì sau lưng xuất hiện dòng sông, tiếng nước thủy triều cuồn cuộn.

Nhưng sạu khi hắn tiến lên, hắn phát hiện đó cũng không phải Phong Diệu Lăng, mà là một con sông lớn.

Con sông này rất dài, trước sau không thấy điểm cuối, mà độ rộng khoảng mười dặm, với thị lực của Lăng Hàn là có thể nhìn thấy điểm cuối.

Nhưng vấn đề là, hắn không nhìn thấy đối diện là cái gì, chỉ nhìn thấy cảnh mông lung.

Kỳ quái.

Lăng Hàn nhìn về phía nước sông, hắn lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Bởi vì theo nước sông lưu động còn có từng gương mặt người, hoặc là dữ tợn, hoặc là phẫn nộ, hoặc là sợ hãi, vẻ mặt gì cũng có.

Đó cũng không phải thi thể, mà là từng gương mặt một.

Mẹ nó, đây là con sông gì.

Lăng Hàn không có mạo hiểm vượt qua, bản năng cho rằng, con sông này có cổ quái.

Ai, nếu Đa Gia Phật đưa hắn tiến vào nơi này, vì cái gì không làm người tốt làm đến cùng, nói cho hắn biết chút tư liệu.

Ách vị này là người tốt sao?

Hắn giết chóc vô số, còn hành hạ vô số Thánh Nhân đến chết, từ điểm đó có thể nói hắn không phải người tốt. Nhưng hắn xua đi Âm Hà, Huyết Hải chi chủ, dùng sức một mình ngăn cản âm hồn xâm lấn, chỉ có thể dùng công lao ngập trời để hình dung.

Chỉ từ điểm này cũng đủ xóa tội của hắn.

– Ta chỉ là người nhận ân huậ, ta không có tư cách phê bình.

– Chuyện này nên lưu lại cho hậu thế đánh giá.

Lăng Hàn xuôi sông mà đi, muốn hiểu rõ hơn một chút.

Hắn đi theo dòng sông mười ngày, không thu hoạch được gì, Lăng Hàn lại trở lại nguyên điểm, sau đó hắn đi về hạ du.

Lần này, hắn đi bảy ngày và phát hiện bia đá.

Bia đá?

Phía trên có chữ viết, Lăng Hàn đi qua, nhìn xem.

Đây là văn tự cổ lão đã sớm không lưu hành, cũng may Lăng Hàn vì nghiên cứu đan phương cổ nên cố ý đi học các loại cổ tự, cho nên, hắn xem không phí sức.

– Bỉ Ngạn.

Hắn đọc được, con sông này tên là Bỉ Ngạn, cũng là cửa ải cuối cùng nếu âm hồn muốn hoàn dương.

Sau khi đạt tới Bỉ Ngạn, tái sinh máu thịt, sống thêm đời thứ hai.

Nhưng trong sông có vô số oán linh, chúng không cho phép ngươi tùy tiện vượt qua, chúng sẽ kéo ngươi vào trong sông và trở thành một phần tử trong oán linh.

Chí ít, Thánh Nhân rơi vào sông này, bảo đảm không thể may mắn thoát khỏi.

Nên làm thế nào?

– Lấy Vĩnh Sinh diệp làm thuyền, có thể tránh được oán linh quấn quân, lấy tín niệm làm động lực thúc thuyền qua sông.

Lăng Hàn dựa theo bia đá chỉ dẫn, hắn nhanh chóng tìm được đại thụ che trời, nhưng lá cây đầy trời lại mọc ra từng cái đầu dữ tợn, hiện tại chúng đang nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.

Giống như nếu Lăng Hàn nhảy lên hái lá cây, những cái đầu này sẽ nuốt lấy hắn.

Đúng là như thế, trên tấm bia đá có nhắc nhở rõ ràng, tuyệt đối không thể lên cây hái lá, chỉ có thể chờ đợi lá cây rơi xuống.

Cây này lá rất lớn, nó dài khoảng ba thước, mà độ rộng khoảng hai thước, hình dáng rất đầy đặn, nhưng muốn xem đây là thuyền thì không đáng tin cậy.

Đột nhiên có tiếng ca mỹ diệu vang lên, nó làm cho Lăng Hàn vui vẻ, đôi mắt mê mẩn, từ đó tạo thành hấp dẫn rất mạnh, muốn Lăng Hàn đi theo tiếng hát.

Đầu nguồn của tiếng hát tuyệt vời chính là đại thụ.

Ý chí cường đại của Lăng Hàn phát huy tác dụng, hắn cố gắng ngừng bước và ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cái đầu dữ tợn lại phát ra âm thanh mỹ diệu.

Đúng là hung hiểm.

Lăng Hàn nhe răng, hắn không thể rời đi, chờ lá cây rơi xuống lại trở về, bởi vì một khi lá cây rơi xuống mặt đất sẽ biến mất.

Cho nên, hắn cần nắm giữ đại nghị lực.

Sống thêm đời thứ hai nào có đơn giản như vậy, bởi vì bản thân Lăng Hàn có nhục thân, cho nên độ khó giảm xuống ngàn vạn lần, nếu linh hồn của hắn đi tới đoạn đường này đã sớm chết rồi.

Những cái đầu này có thủ đoạn dụ hoặc rất lợi hại, hoặc là lấy tiếng ca hấp dẫn, hoặc là phát ra âm thanh nỉ non làm tim người ta đập thình thịch, câu dẫn dục vọng nguyên thủy nhất.

Lăng Hàn ngồi xếp bằng, hắn dùng ý chí cường đại trấn áp bản thân, không nhìn tất cả dụ hoặc hay ảnh hưởng.

Ông, vị diện trong cơ thể, ý chí sinh linh bộc phát và hóa thành ức ức vạn nguyện lực, mỗi một nguyện lực nhỏ bé không gì sánh bằng, nhưng hợp lại với nhau sẽ trợ giúp Lăng Hàn rất nhiều.

Hai ngày sau, chỉ thấy có một tấm lá cây rơi xuống.

Lăng Hàn đưa tay bắt lấy lá cây.

Hắn có thể rời đi nhưng hắn cũng không có đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play