Theo thời gian trôi qua, người đến Đồng Nguyệt tinh càng ngày càng nhiều.

Nhiều đến trình độ gì?

Người khắp đồi núi, muốn dựng lêu vải cũng khó.

Không có biện pháp, mặc dù tinh cầu là quái vật khổng lồ, nhưng bây giờ gần như người trong tinh không đều chạy tới, làm sao có thể không chen chúc.

Vấn đề là, ngươi là người trẻ tuổi cũng thôi, những lão đầu râu tóc bạc trắng cũng tới tham gia náo nhiệt?

Các ngươi khắng định vào không được.

Cũng mặc kệ, mặc kệ tuổi tác gì, mặc kệ tuổi tác liên quan, người người đều muốn đi vào.

– Đế Tử Trạch!

– Đế Tử Hiên!

– Đế Tử Minh!

Qua vài ngày sau, thế hệ hoàng kim cũng đi tới.

Hiện tại thế hệ hoàng kim mạnh nhất đã đạt tới Tôn Giả, hoàn toàn có thể đạp lên con đường tranh phong Đế lộ, mà thời gian vừa lúc rất tốt, bọn họ đều là Tôn Giả, có thể xưng là chiến lực mạnh nhất trong Đế lộ.

Như vậy, ai có thể tranh phong với bọn họ?

Lịch sử dùng sự thực chứng minh, người có thể thành Đế đều xếp trước ba trong Đế lộ, kém cỏi nhất cũng là trước mười, nhưng số này ít tới mức thương cảm.

Cho nên, nếu như thế hệ hoàng kim chiếm hết tốp mười, chẳng khác gì gì chiếm sạch khí vận thiên địa, cái gì Dương Dịch Hoàn, Vạn Đạo có thiên phú cao hơn bọn họ thì thế nào, thiên địa sẽ không yêu quý!

Lại nói, thế hệ hoàng kim hoàn toàn có thể giết người trong Đế lộ, đây chính là một bí cảnh, bí cảnh tranh chấp, sinh tử tự chịu, đây là quy củ các thế lực ngầm thừa nhận.

Vô số thiên tài tới đây, nhưng không có ai chói mắt bằng thế hệ hoàng kim.

Đúng vậy, Dương Dịch Hoàn, Đinh Thụ, Thủy Nhất, Vạn Đạo quật khởi mạnh mẽ, nhưng dù sao thời gian tu luyện quá ngắn ngủi, hơn nữa còn chưa giao phong chính diện với thế hệ hoàng kim, cho nên mọi người vẫn cho rằng thế hệ hoàng kim trâu bò nhất.

Lăng Hàn xếp bằng ở một bên, hắn nhìn các Đế tử tới, đều là người cường thế không gì sánh được.

Lần này là lần sàng lọc trọng yếu nhất trên con đường thành Đế, bởi vì dựa theo lịch sử, nhiều nhất chỉ có mười người có tư cách tranh đoạt Đế vị, cho nên, lần này về sau, cách cục thành Đế sẽ sáng tỏ.

Đây là cơ hội cuối cùng để vượt lên, nếu không đạt được đại cơ duyên trên con đường thành Đế, nói không chừng thế hệ bạch ngân cũng sẽ xoay người thành chủ nhân.

Mỗi người đều tràn đầy dã tâm, tất cả đều nhắm vào Đế vị duy nhất.

Thành đế, danh lưu vạn cổ, lực áp thiên địa.

Có ai nhớ kỹ kẻ thất bại?

Từng ngày trôi qua, thiên tài tới càng ngày càng nhiều, có người chưa từng nghe nói qua, bây giờ lại không biết xuất hiện từ nơi nào, cũng làm cho người ta sợ hãi thán phục, thì ra còn có nhiều thiên tài khiêm tốn như thế.

Rất nhanh, Dương Dịch Hoàn cũng đến.

Hắn bình thản không có việc gì, dù cho đối mặt Đế lộ cũng không sinh ra ba động việc này cũng làm Lăng Hàn kinh ngạc.

Bởi vì nói thật, Lăng Hàn tràn đầy tưởng tượng cùng ước mơ đối với Đế lộ, còn có một tia kính nể.

Nhưng Dương Dịch Hoàn quá trấn định, tỉnh táo đến mức khó nói thành lời.

Đương nhiên hắn được Nhạc Thánh Nhân hộ tống tới, mà tên Thánh Nhân kia vô cùng khiêm tốn, chắp tay trước ngực, nếu không phải nhìn thấy tận mắt, có ai cho rằng có Thánh Nhân như thế không?

Xé rách không gian, một bàn tay màu xanh xuất hiện, sau đó có một lão giả áo xanh xuất hiện, phía sau hắn có một thanh niên mặc hoàng bào màu tím, trên người tỏa ra khí chất uy nghiêm.

A, người kia là ai?

Các Đế tộc cũng kinh ngạc, bởi vì lão giả mặc áo xanh này là một tên Thánh Nhân, nhưng hết lần này tới lần khác, bọn họ không biết lão giả này là ai.

Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì?

Lúc nào Thánh Nhân không đáng giá như vậy, từng người bò ra ngoài?

– Dương huynh, ngươi đã đến!

Lúc mọi người suy đoán thân phận của một già một trẻ, chỉ thấy thanh niên áo bào tím lại chào hỏi Dương Dịch Hoàn.

Cái gì, người này quen biết Dương Dịch Hoàn?

Tê, Dương Dịch Hoàn bước ra từ trong ma vụ, làm sao có người quen cũ?

– Hà huynh!

Dương Dịch Hoàn cũng cười cười, hắn gật đầu với thanh niên áo bào tím.

Đúng là quen biết cũ!

Tất cả mọi người nói thầm, thanh niên áo bào tím có lai lịch gì.

– Đạo hữu, xưng hô như thế nào?

Hồng Quang Thánh Nhân chắp tay hỏi lão giả áo xanh.

Lão giả áo xanh rất cao ngạo, cũng không có trả lời.

Hồng Quang Thánh Nhân tức giận, hắn cũng là Thánh Nhân, hơn nữa còn là Thánh Nhân của Đế tộc, ngươi kiêu ngạo như vậy làm gì?

– Đạo hữu, ngươi quá mức rồi!

Hắn vươn tay hóa thành bàn tay che trời bắt lấy lão giả áo xanh.

– Vô tri!

Lão giả áo xanh hừ một tiếng, trong hai mắt bắn ra hai thanh kiếm đen, xoát xoát xoát, kiếm cắt qua bàn tay, kiếm ảnh chém nát bàn tay kia.

– Ngô!

Hồng Quang Thánh Nhân rên rỉ, chỉ thấy trong tay phải của hắn xuất hiện máu tươi.

Bàn tay bị chém nát, hắn cũng bị phản phệ, chịu chút vết thương nhẹ.

Mọi người đều hoảng sợ, phải biết Hồng Quang Thánh Nhân chính là Thánh Nhân tam tinh, có thể dễ dàng tổn thương hắn như thế, lão giả áo xanh chí ít cũng là Thánh Nhân ngũ tinh.

Hồng Quang Thánh Nhân ăn thua thiệt, hắn lại thẹn quá hoá giận.

Ta là Thánh Nhân Đế tộc, ngươi dám lấn ta?

Xèo, hắn vận dụng Đế binh, đó là cái đỉnh màu vàng óng.

Ông, cái đỉnh vàng óng tỏa ra khí tức nguy hiểm, trên đỉnh có lạc ấn đao quang kiếm ảnh, thân đỉnh rung động và những binh khí này tỏa sáng.

Đế binh sắp thức tỉnh, chém Thánh Nhân như làm thịt gà.

Lão giả áo xanh không sợ hãi chút nào, đỉnh đầu xuất hiện một cây dù màu đỏ như máu, phía trên vẽ đầy đầu lâu màu trắng, cây dù tỏa ra sát ý và uy nghiêm đáng sợ.

– Cái gì!

Các Đế tộc đều kinh sợ:

– Đế binh!

Đây tuyệt đối là Đế binh!

Ai Có ai nghĩ tới Thánh Nhân thần bí xuất hiện lại mang theo Đế binh.

– Đây là Đế tộc nào?

– Chưa từng nghe nói có Đế binh như thế!

– Trời ạ, lại là Đế tộc ẩn giấu?

Việc này làm Đế tộc cả kinh, thì ra trừ bọn họ ra, còn có Đế tộc ẩn thế.

Đế binh đấu Đế binh!

Hồng Quang Thánh Nhân không còn tính tình, Đế binh va chạm nhau, khả năng kết quả chính là lưỡng bại câu thương, hơn nữa hắn là Thánh Nhân tam tinh, khẳng định không thể đánh lại đối phương, bởi vậy, dù cho Đế binh liều mạng phân thắng bại, hắn cũng là kẻ không chịu nổi trước tiên.

Như vậy đấu cái cọng lông?

Một trận đại chiến biến mất trong vô hình, Hồng Quang Thánh Nhân tự nhiên mất hết thể diện, hắn tức giận ngồi ở một bên, hắn có trách nhiệm hộ đạo cho Đế tử, bằng không hắn đã phất tay áo rời đi.

Hắn không chịu nổi mất mặt như thế!

Lăng Hàn cũng kinh ngạc, thanh niên áo bào tím xuất thân Đế tộc nào?

Phải biết, mặc dù Dương Dịch Hoàn vẫn khách khí với mọi người nhưng hắn kiêu ngạo từ trong xương, nhưng nhìn thái độ của hắn với thanh niên áo bào tím lại mang một tia kiêng kị.

Chỉ có lúc đối mặt với đại địch mới có thể có sắc mặt như thế.

Lại thêm đối thủ mạnh mẽ.

Lăng Hàn nói thầm, nhưng không có nửa điểm sợ hãi, hắn chỉ có hưng phấn.

– Đế lộ mở ra!

Không biết là ai đột nhiên kêu lên một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play