Lăng Hàn phát động kèn lệnh Đại Đế, ông một tiếng, từng gợn sóng bao phủ Liên Ngọc Đường.

– Ngao!

Liên Ngọc Đường lập tức bắt đầu tru lên như sói hắn không cách nào tự ức chế bản thân.

Lăng Hàn đuổi kịp, nắm tay phải công kích thật nhanh.

Chết!

Năng lượng hủy diệt sôi trào, Liên Ngọc Đường đã trọng thương, hắn há miệng phun máu tươi, máu tươi biến thành năng lượng thiên địa và biến mất.

Linh thân cũng không phải huyết nhục, cho nên, phun ra máu tươi chính là linh hồn lực.

Lăng Hàn tiếp tục oanh kích, từng chiêu oanh kích như thế, Liên Ngọc Đường gánh không nổi, linh thân bị hủy diệt.

– Thù này kết lớn!

Trì Mộng Hàm nói.

Thế hệ hoàng kim bị tiêu diệt một linh thân, có thể suy ra Liên Ngọc Đường tức giận cỡ nào, hắn sẽi không chết không thôi với Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

– Cho dù ta không diệt linh thần của hắn, hắn cũng không khách khí evới ta, ta cần gì hạ thủ lưu tình.

Tất cả mọi người đều gật đầu, Liên Ngọc Đường đã ý thức được Lăng Hàn yêu nghiệt, tiếp theo hắn sẽ tìm mọi dcách giết Lăng Hàn, cho nên, Lăng Hàn diệt linh thân của hắn cũng không quan trọng, hơn nữa còn có thể suy yếu thực lực của Liên Ngọc Đường.

– Đi thôi.

Nếu tiếp tục lưu lại nơi này, có lẽ chân thân của Liên Ngọc Đường sẽ giết tới.

Nếu Lăng Hàn không bị thương, khi đó hắn không sợ, nhưng bây giờ nên tạm lánh mũi nhọn, chỉ cần tổn thương vừa khỏi, ai sợ ai?

Mọi người rời đi, Lăng Hàn lạivuốt vuốt hạt châu kia.

Cuối cùng nó là thứ gì?

Hắn thử dùng bí lực rót vào trong đó, ông, hạt châu phát sáng và tạo thành một hình cầu bao phủ hắn vào trong đó, hắn có cảm giác mát lạnh hết sức thoải mái.

Phải biết, bởi vì hạt châu này cho nên mới có thể tạo thành hồ lớn.

Lăng Hàn tiến tới gần dòng sông dung nham.

Kết quả hắn không phát hiện ra chút nhiệt độ nào.

Việc này càng làm hắn to gan hơn nữa, hắn vươn tay vào trong sông dung nham.

Vẫn không bị ảnh hưởng.

Lăng Hàn cười ha ha, thân thể hắn nhảy vào bên trong.

Đám người Nữ Hoàng đều giật mình, nhưng nhìn thấy quang cầu của hạt châu không bị phá vỡ, bọn họ đều yên tâm.

Lăng Hàn vùng vẫy trong sông dung nham giống như dòng sông bình thường.

Rất nhanh, hắn nhảy ra ngoài.

– Hạt châu này cũng quá trâu bò!

Đại Hắc Cẩu nói, nó cầm hạt châu, sau khi kích hoạt lại đắc ý nhìn sang Tiểu Thanh Long, nói:

– Đến, đánh với Cẩu gia.

Tiểu Thanh Long vung quyền đánh tới, bành, quang cầu vỡ vụn, Đại Hắc Cẩu cũng bị đánh bay ra ngoài.

Phốc!

Đại Hắc Cẩu thổ huyết, nó trợn mắt đầy ngạc nhiên.

Tình huống như thế nào?

Quang cầu có thể ngăn cản dung nham khủng bố nhưng không thể ngăn cản một kích của Tiểu Thanh Long?

Lăng Hàn cũng thử một chút, phát hiện đúng là như thế.

Hạt châu này hình thành quang thuẫn có thể chống cự sức nóng nhưng không có hiệu quả ngăn cản công kích.

– Chẳng lẽ, thứ này chỉ có thể chống cự uy hiếp của thiên nhiên?

Lăng Hàn nói ra suy đoán.

Thiên địa hình thành sức nóng, khí lạnh, nhưng chỉ cần có ngoại lực gia nhập thì quang thuẫn phòng ngự không có tác dụng.

– Có lẽ là thế, như thế cũng đủ rồi.

Tất cả mọi người gật đầu, nếu có thể ngăn cản tất cả công kích, thứ này trâu bò cỡ nào?

Bọn họ nghịch sông tiến lên, tin tưởng phần cuối sông dung nham sông chính là Chân Hoàng điện.

Một ngày sau đó.

Xèo, một bóng người lướt ngang qua.

Ánh mắt Lăng Hàn nhìn lên, mở miệng nói:

– Liên Ngọc Đường sắp tới.

– Vừa rồi là linh thân của hắn?

Nữ Hoàng hỏi.

Lăng Hàn gật đầu, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng hắn có thể nhìn rõ ràng.

– Vậy làm sao bây giờ?

Trì Mộng Hàm khẩn trương, Lăng Hàn tổn thương chưa khôi phục, nếu như khai chiến, hắn khẳng định sẽ thua thiệt.

– Không sao.

Lăng Hàn cười nói:

– Ta hiện tại có thứ này, đánh không lại có thể chạy ngược lại ta muốn xem hắn có dám vào dung nham hay không.

Hắn tung tung hạt châu trong tay.

Tất cả mọi người gật đầu, đay là đại chiêu, chắc chắn Liên Ngọc Đường không dám tiếp.

Chỉ cần Lăng Hàn khôi phục thương thế, hắn còn sợ Liên Ngọc Đường hay sao?

Qua một lúc, xèo, trên bầu trời lại có một bóng người bay qua sau đó đáp xuống.

Chính là Liên Ngọc Đường!

Hắn không nói hai lời, trực tiếp vận dụng Đế thuật tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn lao tới nghênh chiến.

Hai người đại chiến, chỉ qua vài chiêu, cả hai đều dùng đại chiêu.

Liên Ngọc Đường cho tám đạo linh thân ra hết, cũng điên cuồng tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn cũng vận dụng sáu linh thân, nhưng hắn ở trạng thái toàn thịnh, thực lực của hắn cũng chỉ tương đương với Liên Ngọc Đường, hiện tại hắn trọng thương, bản ngã và linh thân đều bị ảnh hưởng.

Từ đó hắn lâm vào hạ phong.

Hắn đánh ra sát khí xung kích, nhưng lần này hoàn toàn không có hiệu quả.

– Hừ!

Liên Ngọc Đường cười lạnh, nói:

– Bảo khí Đại Đế trên người ta cũng có thể che chở linh thân, lần trước khoảng cách quá xa nên ngươi mới có thể đắc thủ.

A, thì ra là thế.

– Lăng Hàn, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Liên Ngọc Đường nói:

– Dám phá hỏng một bộ linh thân của ta, ta muốn nghiền nát xương cốt của ngươi!

Việc này trực tiếp ảnh hưởng tới chiến lực sau Giáo Chủ của hắn, cũng tạp thành đả kích hủy diệt khi xung kích Đế vị, phải đi trùng tu Chân Ngã cảnh mới được, như vậy cần tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa cũng không nhất định có thể thành công.

– Chết! Chết! Chết!

Hắn hối hận không gì sánh được.

Lăng Hàn không có cậy mạnh, hắn xoay người chạy, hắn đã sớm ước định với đám người Nữ Hoàng, không cần để ý tới hắn, cứ tới Chân Hoàng điện hội hợp.

– Chạy đi đâu!

Liên Ngọc Đường lập tức truy kích, hắn hận Lăng Hàn thấu xương, hoàn toàn vượt qua tâm truy cầu Trì Mộng Hàm.

Hắn tu hành thân pháp Đế cấp, sau khi hắn bước vào Hóa Linh cảnh, công pháp Đế cấp cùng công pháp Thánh cấp sẽ có chênh lệch rất lớn, hắn chỉ cần vài bước là đuổi kịp Lăng Hàn.

Lăng Hàn chỉ có thể quay đầu nghênh chiến, rầm rầm rầm, sau khi va chạm vài lần, hắn lại bỏ chạy.

Liên Ngọc Đường đuổi theo, sau khi đi vài bước, hai người lại triền đấu.

Một chạy một đuổi, quá trình không ngừng tái diễn.

– Lăng Hàn, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Liên Ngọc Đường nói:

– Cho nên, ngươi nên cam chịu số phận đi, oanh oanh liệt liệt đánh một trận xem như chết có tôn nghiêm.

– Tốt, đến đây đánh một trận, ta xem ngươi có dám hay không!

Lăng Hàn cười ha ha, hắn thả người nhảy vào sông dung nham.

Khốn kiếp, tình huống như thế nào?

Liên Ngọc Đường sững sờ, hắn lập tức dừng bước.

Hắn cũng không có mất lý trí, nhảy vào trong dung nham là tìm cái chết.

Ở hắn nghĩ Lăng Hàn tình thế cực kém nhưng còn không đến mức nhảy sông dung nham tự sát.

Hắn nhìn thấy Lăng Hàn nhảy sông, hơn nữa tuyệt đối không phải linh thân.

Cho nên, Lăng Hàn chết chắc, đây là việc không cần suy nghĩ nhiều nào

Không nghĩ ra cũng không quan trọng, Lăng Hàn chết là được.

Liên Ngọc Đường oán hận nhìn dòng sông, không tự tay đánh chết Lăng Hàn chính là tiếc nuối lớn nhất.

– Ta nhất định phải đạt được Chân Hoàng truyền thừa!

Hắn lẩm bẩm:

– Nói không chừng có thể chữa trị tổn thương đạo cơ của ta, bằng không ta sẽ vô duyên với Đế vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play