Thấy cảnh này, Khổng Vô Dạng và Từ Hữu Khuyết đều cười lạnh.

Nếu như Huyết Hổ đắc thủ, Lăng Hàn không chết cũng tàn phế, nếu như không có đắc thủ, Lăng Hàn khẳng định sẽ bị cắt ngang đốn ngộ, cho dù kết quả như thế nào, bọn họ cũng vui vẻ nhìn thấy.

Hơn nữa, việc này không quan hệ tới bọn họ, là con mèo của hắn thoát được xiềng xích nên gây họa, trách được hắn sao?

Lại nói, ngươi muốn tu luyện thì đi vào trong phòng, chạy ra ngoài tu luyện thì trách ai? Lại nói, ngươi cũng là Chân Ngã cảnh, bị hung thú Chân Ngã cảnh đả thương, nguyên nhân là do thực lực của ngươi không đủ. Cho dù nhìn thế nào, tất cả vấn đề đều nằm trên người Lăng Hàn, bọn họ nha, ha ha, chỉ phạm chút sai lầm nhỏ thôi.

Xoẹt, Huyết Hổ cắn vài vật cứng.

Keng!

Khổng Vô Dạng và Từ Hữu Khuyết đều vui mừng, không nghĩ tới Lăng Hàn lại chết trong miệng hung thú.

Quá đơn giản, quả thực không cần tốn nhiều sức.

A?

Nhưng tiếp theo làm bọn họ chấn kinh, bởi vì Lăng Hàn vẫn ngồi yên tại chỗ, cũng không có bị cắn đứt cổ như bọn họ vẫn nghĩ.

Khốn kiếp, cổ của ngươi làm bằng gì?

Tiên kim sao?

Cho dù là tiên kim, dưới răng sắc bén của hung thú cũng bị phá hư. Nếu không, hung thú không hiểu tiên thuật nhưng tại sao lại có thể uy hiếp võ giả.

Con Huyết Hổ cũng sững sờ, trí tuệ có hạn làm nó khó hiểu.

Nó không tin tà, xoẹt, nó lại cắn một cái.

Vẫn vô dụng, ngược lại hàm răng của nó rất đau đớn.

Tình huống như thế nào?

Đúng lúc này, nó cảm thấy con mồi vươn người đứng dậy, một liuồng khí tức đáng sợ bộc phát làm nó sợ hãi.

Đó là bản năng e ngại với đại thú vương giả.

– Ô!

Huyết Hổ vội vàng lui lại, nó kẹep đuôi sợ hãi.

– Thực mất hứng, không có cắn chết hắn!

Từ Hữu Khuyết oán hận nói.

– Dù sao cũng là người đứng đầu Chân Ngã cảnhd, nếu dễ dàng bị cắn chết như thế, như vậy cũng không xứng với danh xưng người đứng đầu.

Khổng Vô Dạng thản nhiên nói:

– Nhưng hắn đốn ngộ cũng bị đánh gãy, chúng ta đạt thành mục tiêu.

– Cũng phải.

Từ Hữu Khuyết gật đầu, khóe miệng tươi cười.

Nhưng bọn họ không suy nghĩ như thế, vì cái gì trước đó Lăng Hàn không đứng lên?

Đó là bởi vì hắn đã hoàn thành cảm ngộ, trong thức hải, Chân Ngã thứ chín giống như phàm thai, ánh sáng không hiện và rất bình thường.

– Đi, chúng ta kích thích hắn một chút.

Khổng Vô Dạng cười nói.

– Được.

Từ Hữu Khuyết hưng phấn nói ra.

Hai người đứng sóng vai nhìn nhìn nhau.

– Ôi, thật sự có lỗi.

Khổng Vô Dạng mở miệng nói:

– Con mèo của ta thoát khỏi xiềng xích, không ngờ nó lại dã tính khó thuần nên quấy nhiễu đến Lăng sư đệ. Đúng rồi, tại sao Lăng sư đệ lại tu luyện ở đây?

– Không bị ảnh hưởng gì?

Từ Hữu Khuyết giả vờ hỏi thăm.

Lăng Hàn nhìn hai người này, thản nhiên nói:

– Nếu có ảnh hưởng, các ngươi dự định bồi thường thế nào?

– Bồi thường?

Khổng Vô Dạng cười ha ha, nói:

– Ta chỉ sơ sẩy mà thôi, ngươi có bị gì hay sao? Ha ha, ngươi không hảo hảo tu luyện trong phòng, chạy ra ngoài này làm gì? Còn muốn bồi thường, đúng là trò cười.

– Không bồi thường?

Lăng Hàn tươi cười.

Khổng Vô Dạng sử dụng thần niệm ra lệnh, bảo Huyết Hổ tiếp tục đi công kích Lăng Hàn, dưới huấn luyện của hắn, mặc dù con hung thú này dã tính khó thuần nhưng nó vẫn nguyện ý tiếp nhận mệnh lệnh tấn công.

Dù là biết rõ Lăng Hàn cường đại, nhưng Huyết Hổ còn lợi hại hơn chủ nhân của mình, bởi vì hắn là Hóa Linh cảnh mới có thể làm cho nó ngoan ngoãn.

Cho nên, vừa nhận được mệnh lệnh, Huyết Hổ không chút do dự lao lên tấn công Lăng Hàn.

Bành!

Lăng Hàn cũng không quay đầu lại, hắn xuất quyền đánh nát đầu của Huyết Hổ.

– Ngươi lại dám đánh chết thú sủng của ta!

Khổng Vô Dạng lạnh lùng nói:

– Ta phải bỏ ra cái giá lớn mới mua được nó, ngươi bồi thường ta thế nào đây?

Ha ha, ta muốn để ngươi bị thiệt lớn, còn trái lại ăn nói khép nép mà xin lỗi!

Lăng Hàn bật cười:

– Ngươi dung túng hung thú đả thương người, còn muốn ta bồi thường ngươi?

– Thứ nhất, ngươi đừng ăn nói lung tung, thứ hai, ta khinh ngươi thì thế nào?

Khổng Vô Dạng cao ngạo nói:

– Chẳng lẽ, ngươi có thể động võ với ta sao?

Nhưng hắn là Hóa Linh cảnh!

Hóa Linh cảnh, lại thêm tư chất thế hệ bạch ngân, chiến lực của hắn có thể quét ngang Hóa Linh nhị biến thậm chí tam biến bình thường, muốn giải quyết một Chân Ngã cảnh còn không đơn giản?

Hắn đang cố ý chọc giận Lăng Hàn, muốn Lăng Hàn chủ động xuất thủ, khi đó hắn đả thương nặng Lăng Hàn cũng không có người nào nói cái gì.

Võ đạo tôn ti có thứ tự, cảnh giới thấp xuất thủ với cảnh giới cao, nếu không bị cảnh giới cao đánh chết đã là nhân từ lắm rồi.

– Lăng Hàn, không nên vọng động, ngươi chỉ là Chân Ngã cảnh.

Từ Hữu Khuyết cố ý khuyên can nhưng câu sau lại đổ thêm dầu vào lửa.

– Huống hồ, đúng đánh chết thú sủng của Khổng huynh, về tình về lý ngươi cũng nên bồi tội với Khổng huynh một tiếng.

Lăng Hàn cười cười:

– Hai người các ngươi bắt nạt ta là Chân Ngã cảnh, có thể tùy ý nhục nhã đúng không?

– Cho dù như thế thì sao, ngươi có thể cắn ta sao?

Khổng Vô Dạng cao ngạo nói ra, miệng của hắn rất tiện.

– Tốt, thành toàn ngươi!

Lăng Hàn tung người tấn công Khổng Vô Dạng.

Khổng Vô Dạng không sợ mà còn lấy làm mừng, ha ha, là ngươi chủ động xuất thủ, hắn đã dùng hình ảnh ghi chép lại, đến lúc đó chỉ cần xóa nội dung bên trên, trực tiếp phát hình ảnh Lăng Hàn chủ động xuất thủ, khi đó bằng chứng như núi, ai có thể biện hộ thay Lăng Hàn?

Ngươi nhất định phải ăn thua thiệt!

– Lớn mật!

Hắn hét lớn một tiếng và xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.

Đương nhiên, hắn vẫn không dám đánh chết Lăng Hàn, một chưởng này chỉ dùng một phần trăm lực lượng, nhưng đối với Hóa Linh cảnh mà nói, một phần trăm lực lượng đã đủ trọng thương Chân Ngã đệ bát hình.

Lăng Hàn không sợ, hắn vung quyền ngăn cản.

Bành!

Hai người va chạm một kích, Khổng Vô Dạng cùng Từ Hữu Khuyết khiếp sợ.

Lăng Hàn đỡ được!

Chẳng những đỡ được, thậm chí còn đại chiến với Khổng Vô Dạng.

Đây là tình huống gì?

Khổng, Từ khiếp sợ da đầu tê dại.

Ngươi chỉ là Chân Ngã cảnh!

Chờ chút, chẳng lẽ gia hỏa này đột phá?

Hai người cẩn thận quan sát, cảm ứng khí tức của Lăng Hàn.

Chân Ngã cảnh, tuyệt đối là Chân Ngã cảnh.

Việc này càng kinh khủng.

Chân Ngã cảnh có thể so đấu lực lượng với Hóa Linh cảnh, hơn nữa còn thắng?

Đây là quái vật gì thế?

Lăng Hàn không cho hai người thời gian suy nghĩ, hắn lập tức tấn công.

Oanh!

Khổng Vô Dạng vội vàng đánh trả, lần này hắn dùng toàn lực ứng phó nhưng vẫn lui về phía sau, hiện tại ngực của hắn đang đau đớn.

Trong va chạm một kích vừa rồi, hai người đều lui lại một bước, chính là cục diện ngang sức ngang tài.

Mẹ nó!

Khổng Vô Dạng và Từ Hữu Khuyết muốn mắng chửi ông trời, đây là sự thật sao?

Chỉ là Chân Ngã cảnh nhưng có thể ngạnh kháng với Hóa Linh cảnh, hơn nữa còn là Đế tử, thậm chí là thế hệ bạch ngân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play