Trên dòng sông xuất hiện thuyền lá nhỏ, phía trên có một người chèo thuyền, hắn đang chống sào trúc.

Lăng Hàn đã nhìn thấy việc này nhiều lần, thuyền phu có làn da màu xanh giống như chết vô số năm, cũng làm người ta kinh hãi.

Nơi này có đại quỷ dị, người cảnh giới võ đạo thấp có thể thông qua dễ dàng, nhưng thực lực càng mạnh thì tao ngộ chuyện quỷ dị càng lớn, động một tí cũng sẽ làm cho người ta mất đi tính mạng. 

Nếu không, nơi này có đồ tốt như Nguyên Đạo thạch, Đế tộc sẽ bỏ lỡ?

Không phải là không muốn, mà là không thể.

Hiện tại, hai tên Tôn Giả xuất hiện ở đây, chẳng những không có thu liễm khí tức, ngược lại còn trắng trợn xuất thủ, có thể dẫn dắt chuyện quỷ dị hay không? 

Theo Lăng Hàn, thuyền phù trước mặt chính là quỷ dị..

Xèo, xèo, hắn cùng Đinh Thụ nhanh chóng vượt qua người chèo thuyền.

Huyết Nha Tôn Giả cùng Xích Nguyệt Tôn Giả đuổi kịp, tốc độ của bọn họ kinh người cỡ nào, nếu không phải học sói tru, bọn họ chỉ cần đi một bước là có thể đuổi kịp Lăng Hàn cùng Đinh Thụ. 

Nhưng khi hắn lướt qua thuyền phu kia, chuyện quỷ dị xuất hiện.

Đôi mắt đục ngầu của người chèo thuyền sáng lên, sau đó huy động sào trúc quét hai tên Tôn Giả.

Rõ ràng sào trúc chỉ dài như thế, nhưng người chèo thuyền vung lên lại hóa thành trường côn kinh thiên, sào trúc dài không gì sánh được, cũng nhanh chóng nện vào lưng hai đại Tôn Giả. 

Quy tắc phát sáng đáng sợ không gì sánh bằng.

Hai đại Tôn Giả kêu lên một tiếng, không thể không quay người trở lại ngăn cản sào trúc.

Bành! 

Hai đại Tôn Giả đồng thời đánh vào sào trúc, hai người kêu lên đau đớn và bay ra xa.

Chỉ từ một kích này đã thấy rõ, hai người liên thủ cũng không thể địch nổi người chèo thuyền.

Người chèo thuyền không ngừng xuất thủ, sào trúc đánh thẳng vào Xích Nguyệt Tôn Giả, mà tay trái ấn xuống lộ ra bàn tay mục nát tấn công Huyết Nha Tôn Giả. 

Xích Nguyệt Tôn Giả và Huyết Nha Tôn Giả đều hừ lạnh một tiếng, kích thứ nhất là do bọn họ chỉ bị đánh không kịp trở tay, nếu thật động thủ, bọn họ sợ hay sao?

Oanh, hai đại Tôn Giả bộc phát chiến lực, uy thế đáng sợ bộc phát, chiến lực Tôn Giả sinh ra.

Đại chiến bộc phát, người chèo thuyền độc đấu hai đại Tôn Giả nhưng không lâm vào hạ phong. 

Nhưng hai đại Tôn Giả vô cùng cường thế, bọn họ thi triển phản kích mạnh mẽ.

Lăng Hàn dừng lại xem cuộc chiến.

- Móa, ngươi không muốn sống nữa? 

Đinh Thụ cũng ngừng lại, nói:

- Còn không tranh thủ thời gian chạy trốn?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: 

- Bị người đuổi giết lâu như vậy, ngươi không nghĩ báo thù sao?

- Tôn Giả đại chiến, ngươi muốn tìm chết thì ta không phụng bồi.

Đinh Thụ nhún vai. 

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn thổi kèn lệnh Đại Đế, hai đạo sóng âm vô hình bao phủ Xích Nguyệt cùng Huyết Nha Tôn Giả.

- Ngao!

Cho dù đang đại chiến, hai đại Tôn Giả cũng phải tru lên như sói. 

Hoàn toàn không thể kháng cự.

Nhưng mà, người chèo thuyền lại không bị ảnh hưởng, công kích của hắn liên tục oanh kích hai tên Tôn Giả.

Việc này làm hai tên Tôn Giả lúng túng, chỉ một người chèo thuyền đã là kình địch của bọn họ, hiện tại bọn họ còn học sói tru, chẳng phải muốn mạng của bọn họ? 

Muốn mạng!

Cao thủ quyết đấu, trong tình huống thực lực không chênh lệch nhiều, một chút sai lầm cũng biến thành sơ hở trí mạng, cho nên, bọn họ hiện tại học sói tru là việc làm nguy hiểm, cho nên bọn họ đang lâm vào hiểm cảnh sinh tử.

Lăng Hàn cũng liều mạng, bọn họ điên cuồng trợ công. 

Hắn nhất định phải chế trụ hai đại Tôn Giả, như vậy mới có thể ngăn cản người chèo thuyền.

Thời gian trôi qua vài phút, nhưng hai đại Tôn Giả liên tục lâm vào tình huống nguy hiểm, phải biết rằng, bọn họ đang bị kèn lệnh Đại Đế ảnh hưởng, nếu không thể bắt được một tên Chân Ngã cảnh, bọn họ không biết nên dấu mặt vào đâu.

Phốc! 

Huyết Nha Tôn Giả bị sào trúc đánh vào bụng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả thần hồn cũng suýt bị đánh tan.

- Ta chính là Tôn Giả, Tứ Cực Trấn Càn Khôn!

Huyết Nha Tôn Giả hét lớn một tiếng, bốn cây trụ bay ra khỏi thân thể, cũng bao phủ chung quanh người hắn. 

Nhưng Lăng Hàn vừa thổi kèn lệnh, hắn không kìm lòng được mà tru lên như sói, ngay sau đó bốn cây trụ biến mất trong cơ thể của hắn.

Bành, sào trúc lại đánh tới, Huyết Nha Tôn Giả bị đánh trúng, thân hình hắn lảo đảo và rơi vào dòng sông bên dưới.

Bọt nước bắn lên tung tóe, Huyết Nha Tôn Giả không còn bóng dáng, giống như hắn bị nước sông nuốt sống. 

Xích Nguyệt Tôn Giả cảm giác toàn thân lạnh lẽo, nơi này quá quỷ dị.

Hắn cũng biết rõ, sau khi ra khỏi Tử Vong thành sẽ có đại khủng bố, nhưng trước kia hắn rất tức giận, chỉ lo truy sát Lăng Hàn nên quên đi cấm kỵ như vậy.

Hiện tại, rốt cuộc hắn đã ý thức được không ổn. 

Huyết Nha vừa rơi vào trong nước, sinh tử khó liệu!

Xích Nguyệt Tôn Giả chỉ do dự một chút, lập tức xoay người bỏ chạy.

Khi bị Lăng Hàn ảnh hưởng, hắn không phải là đối thủ của người chèo thuyền, cho nên hắn cần thời gian rút lui thật nhanh. 

Hắn rút lui, người chèo thuyền lại đuổi theo, nhưng không có kèn lệnh Đại Đế ảnh hưởng, tốc độ của Xích Nguyệt Tôn Giả cực nhanh, người chèo thuyền cũng đuổi theo không kịp.

Sau khi đuổi theo một đoạn, người chèo thuyền cũng quay trở lại, hắn đáp xuống thuyền nhỏ lần nữa, hắn duỗi sào trúc khua nước sông, giống như đang vớt cái gì đó.

- Làm cái quỷ gì thế? 

Đinh Thụ lẩm bẩm nói.

Thời điểm người chèo thuyền nâng sào trúc lên lần nữa, một màn quỷ dị xuất hiện, chỉ thấy cuối sào trúc là một bàn tay.

Một người bị nâng lên, làn da màu trắng xanh nhưng trên lưng lại mọc ra hai cánh. 

Huyết Nha Tôn Giả!

Nhưng Huyết Nha Tôn Giả bây giờ biến thành cái xác không hồn, mặc dù hắn đang mở mắt nhưng không khác gì cái xác không hồn, hắn đứng chết lặng trên thuyền không nhúc nhích.

Người chèo thuyền chống sào đi về hướng hạ du. 

Lăng Hàn cùng Đinh Thụ đều nín thở khi nhìn thấy việc này.

Một tên Tôn Giả rơi xuống sống sẽ biến thành dáng vẻ này?

Đây chính là Tôn Giả đấy! 

Thật sự quá tà môn.

Hai người này càng đi càng xa, người chèo thuyền cũng biến mất trong tầm mắt.

- Quá quỷ dị! 

Đinh Thụ không nhịn được cảm thán một câu.

Trên thực tế, Lăng Hàn rất muốn nói tục, da đầu của hắn ngứa ngáy như tróc ra ngoài.

Nơi này này có tình huống như thế nào? 

Hắn hít sâu vài lần hòa hoãn cảm xúc, sau đó hắn hỏi Đinh Thụ:

- Tiếp theo, ngươi còn dự định đi Tử Vong thành sao?

- Đi làm gì, muốn chết sao? 

Đinh Thụ tức giận nói:

- Ngươi cũng quá trâu bò, lại chọc hai tên Tôn Giả truy sát. Hiện tại tốt rồi, ngay cả ta cũng bị liên lụy.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: 

- Được rồi được rồi, ngươi có rất nhiều Nguyên Đạo thạch, mà Hàn Đế đã bị ta làm thịt, ngươi không có cơ hội báo thù.

- Móa!

Đinh Thụ suýt nữa bóp cổ Lăng Hàn: 

- Ngươi bồi thường! Ngươi bồi thường!

Lăng Hàn chỉ cười to.

Sau khi nói loạn một lúc, Đinh Thụ nói: 

- Ban đầu ta muốn chờ thêm mười năm tám năm, hiện tại cần phải rời đi sớm. Người của ngươi tới đón lúc nào?

- Còn hai tháng nữa.

- Vậy thì tốt, cho ta đi nhờ. 

- Không có vấn đề.

Lăng Hàn gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play