Bị Lăng Hàn cùng Đinh Thụ đánh bại, hơn nữa là miểu sát, đây là sỉ nhục lớn nhất đời của Thạch Nguyên Chẩn!

Hiện tại, nữ tử áo đỏ còn vạch trần vết sẹo trước mặt hắn, Thạch Nguyên Chẩn sinh ra sát khí.

Đế tộc vốn bá đạo, huống chi nơi này là bí cảnh, giết người diệt khẩu, cũng không có việc gì cả. 

- Muốn chết!

Thạch Nguyên Chẩn nói ra, hắn nâng tay phải lên, bí lực ngưng tụ hình thành chùm sáng màu trắng.

- Không tốt, hắn thẹn quá hoá giận, muốn giết người diệt khẩu! 

Bốn nam nữ đều kinh hãi.

Đế tử, vô địch cùng giai, đây vốn là thiết luật xâm nhập lòng người, cho nên, bốn người này tự nhiên sợ hãi.

- Chết! 

Thạch Nguyên Chẩn phất tay, oanh, chùm sáng bay ra ngoài và nổ tung, oanh, năng lượng đáng sợ bao phủ bốn người.

Bốn người vội vàng liên thủ chống đỡ, có thể Đế tử thật sự là quá mạnh, bọn họ chỉ là ngăn cản thoáng một phát, đều là miệng phun máu tươi, thân hình đánh bay.

Ba ba ba ba, bốn người ném trên đất, mỗi người sắc mặt trắng bệch. 

Bọn họ đều lâm vào khoảng hoảng, chẳng lẽ bọn họ sẽ chết ở chỗ này sao?

- Ngươi dám động thủ nữa, ta sẽ bóp nát Tiến Hóa quả!

Nam tử áo xanh rất quả quyết, hắn nắm Tiến Hóa quả trong tay, cũng uy hiếp Thạch Nguyên Chẩn. 

Đây là hi vọng duy nhất, mặc kệ có hữu dụng hay không, cứ chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Thạch Nguyên Chẩn lạnh lùng nhìn hắn, một lát sau hắn nói:

- Tốt, ngươi buông Tiến Hóa quả xuống, có thể cút. 

- Không, là bốn người chúng ta!

Nam tử áo xanh nói.

Thạch Nguyên Chẩn cười nói: 

- Ngươi có bốn Tiến Hóa quả sao?

Nam tử áo xanh giật mình, đương nhiên hắn không có bốn Tiến Hóa quả, đồ tốt như thế, đạt được một quả thì ăn một quả, lại không có ý định bán lấy tiền, bảo tồn làm cái gì?

- Đây là bốn người chúng ta đạt được đương nhiên muốn đổi bốn người an toàn. 

Hắn cường điệu nói.

Thạch Nguyên Chẩn nhún vai nói:

- Tốt, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi có thể tùy ý chỉ định một người, ta thả hắn an toàn rời đi. 

Nam tử áo xanh quyết định như thế nào?

Hắn không muốn nhìn đồng bạn chết, cũng không muốn chính mình chết, làm sao bây giờ?

Thạch Nguyên Chẩn thấy thế liền cười lạnh, hắn đang cố ý, hắn muốn xem nhân tính hắc ám. 

Xèo, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người xuất hiện, hắn giống như xuyên qua hư không xuất hiện bên cạnh nam tử áo xanh, hắn khẽ vươn tay chiếm lấy Tiến Hóa quả.

Không có ai ngờ tới việc này, tất cả mọi người giật mình.

Tình huống như thế nào? 

Ngươi là ai?

Lăng Hàn mỉm cười:

- Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, không dễ hạ quyết định đúng không? Được rồi, ta quyết định giúp ngươi. 

A, tại sao ngươi nói chuyện thân thiết như vậy, chúng ta lại không quen biết nhau.

Nam tử áo xanh đần độn, hắn không biết nên nói như thế nào.

Thạch Nguyên Chẩn sinh ra một tia sát ý, điềm nhiên nói: 

- Ngươi là ai?

- Ta?

Lăng Hàn mỉm cười: 

- Đều là bằng hữu cũ, ngươi nói như vậy làm ta thương tâm.

Bằng hữu cũ?

Thạch Nguyên Chẩn nhìn Lăng Hàn, hắn không nhận ra đối phương, nói: 

- Tốt, ngươi lấy Tiến Hóa quả ra đây, ta có thể xem xét kết giao bằng hữu với ngươi.

Tiến Hóa quả thay chủ, hắn tự nhiên không quan tâm tên nam tử áo xanh, trong mắt hắn, đây đã là một người chết.

Lăng Hàn mỉm cười, hắn đi tới gần Thạch Nguyên Chẩn. 

Bốn người nam tử áo xanh run rẩy, cái mạng nhỏ của bọn họ đang nằm trong tay người khác.

- Ầy.

Lăng Hàn duỗi tay phải đưa Tiến Hóa quả về phía trước. 

Thạch Nguyên Chẩn cũng dùng tay cầm, nhưng cũng không phải bắt lấy Tiến Hóa quả, mà là bóp cổ Lăng Hàn, năm ngón tay của hắn biến thành màu đen nhánh, giống như biến thành tinh thiết.

Lăng Hàn làm như không thấy, hắn không tránh không né.

Khốn kiếp, gia hỏa này là kẻ ngu sao? 

Bốn người nam tử áo xanh đều tuyệt vọng, bọn họ còn ôm một ít hi vọng, mong người này có thực lực cực cao, hiện tại bọn họ còn hi vọng hay sao?

Thạch Nguyên Chẩn lạnh lùng nhìn, đây là kẻ ngu sao?

Tay của hắn sinh ra lôi quang, hắn cảm thấy cánh tay tê rần và rút trở về. 

Thật mạnh!

Thạch Nguyên Chẩn lộ ra vẻ giật mình, người này cũng không phải ngốc thật, hắn có thực lực cực mạnh mới không quan tâm công kích của mình.

- Rốt cuộc ngươi là ai? 

Hắn hỏi lại một lần.

- Ai, đã nói là bằng hữu cũ, ngươi làm người quá vô tình.

Lăng Hàn lắc đầu. 

Thạch Nguyên Chẩn quát một tiếng, hắn trực tiếp phát động công kích.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn xuất hai quyền nghênh đón.

Bành! 

Một kích mà thôi, Thạch Nguyên Chẩn bị đánh bay, hắn không có tư cách ngang hàng với Lăng Hàn.

- Lăng Hàn!

Hắn đã nhận ra đối phương là ai. 

Lúc trước hắn cũng bị đánh bay như vậy, mặc dù thân phận lúc trước của Lăng Hàn là Phật tử Tây Thiên vực, về sau hắn bại lộ nên Thạch Nguyên Chẩn hiểu ra.

Lăng Hàn cười:

- Không sai, là Lăng gia gia của nhà ngươi. 

- Ghê tởm!

Thạch Nguyên Chẩn rống to, hắn thiêu đốt đế huyết

Hắn vô cùng quả quyết, bởi vì hắn biết mình không phải đối thủ của Lăng Hàn, không sử dụng át chủ bài chính là hành vi tìm chết. 

Lực lượng của hắn vốn chỉ đạt thập lục trọng thiên, hiện tại bỗng nhiên tăng lên nhị thập ngũ trọng thiên, tăng lên cực kỳ kinh người, lại phát động Đế thuật, chiến lực cực hạn đạt tới tam thập tứ trọng thiên.

Đáng tiếc là, chiến lực của Lăng Hàn cũng là tam thập tứ trọng thiên, hắn vẫn không chiếm được thượng phong.

Oanh! Oanh! Oanh! 

Hai người kịch chiến, tất cả đều dùng toàn lực ứng phó, một tia dư âm cũng ép bốn người nam tử áo xanh lui về phía sau, bọn họ nào dám lưu lại ở chỗ này, bởi vì đó là hanh vi tìm chết.

Đế tử thật khó chơi.

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, đã có thể thiêu đốt đế huyết tăng chiến lực, lại có chí bảo Đế cấp phòng hộ, không sợ ảnh hướng mặt trái, chỉ những thứ này đã giúp tăng thêm mười mấy trọng thiên chiến lực. 

Nếu không, tại sao hắn khó giết một kẻ cùng giai như vậy?

Cho dù như thế, Thạch Nguyên Chẩn cũng tràn ngập nguy hiểm, bởi vì hắn không thể thiêu đốt đế huyết trong thời gian dài.

Dù sao nhanh chóng bổ sung đế huyết cần nhờ tinh huyết Thánh Nhân, đây chính là bỏa huyết tương đương với Thánh dược, Thánh Nhân cũng không chịu nổi mà tiêu xài liên tục. 

Cho nên, Thạch Nguyên Chẩn chỉ có thể chống đỡ trong thời gian một nén nhang.

Hắn biết rõ việc này, bởi vậy sau khi ngăn cản vài chiêu, hắn bắt đầu phá vây.

Muốn chạy? 

Lăng Hàn vẫy tay, một con Địa Long phá đất chui ra ngoài, nó lập tức tấn công Thạch Nguyên Chẩn.

- Cút cho ta!

Thạch Nguyên Chẩn sử dụng pháp khí tấn công, hắn lúc này chiến lực cao tới tam thập tứ trọng thiên, Địa Long không thể địch lại hắn nên bị đánh nát. 

Dù vậy, thế lui của hắn bị ngăn cản.

Bất đắc dĩ, Thạch Nguyên Chẩn chỉ có thể tiếp tục chiến đấu với Lăng Hàn.

Qua vài chiêu như thế, hắn lại muốn chạy, hắn vẫn bị Địa Long ngăn cản. 

Oanh!

Hắn đánh nát Địa Long và đối mặt với nắm đấm của Lăng Hàn oanh kích, hắn không có lựa chọn nào khác.

Sau khi liều mạng trúng một quyền đổi lấy thời gian chạy trốn, hơn nữa hắn có Thế Tử Phù, hắn không tới mức sẽ chết. 

Lăng Hàn phát hiện cảnh này thì cười lạnh.

Ngươi đang tìm cái chết.

Tốt, thành toàn cho ngươi. 

Oanh, thiết quyền mang theo năng lượng sôi trào.

Ầm!

Bị đánh trúng một kích, Thạch Nguyên Chẩn hoảng sợ, hắn phát hiện thức hải của hắn vỡ nát. 

Tại sao lại như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play