- Tiểu Hàn tử, có phải đã coi trọng nàng hay không?

Đại Hắc Cẩu sử dụng thần thức truyền âm.

- Ha ha. 

Lăng Hàn chỉ cười một tiếng.

- Không xem trọng nàng, tại sao ngươi xuất thủ trợ giúp?

Đại Hắc Cẩu nói, chẳng lẽ nó nhìn không ra, cuối cùng là Lăng Hàn vận dụng sát khí xung kích mới làm cho tinh thần Bốc Thiên Dật bị thương, từ đó bị Đường Dung bêu đầu? 

- Kẻ giết người, người vĩnh viễn phải giết.

Lăng Hàn thản nhiên nói, hắn lại nói:

- Còn nữa, ngươi nhìn không ra, Đường Dung rất giống một người sao? 

- Ồ!

Nghe hắn nhắc nhở, Đại Hắc Cẩu lập tức giật mình:

- Nha đầu Đường Vân Nhi này! 

- Có lẽ là cùng tộc.

Lăng Hàn gật đầu, hắn nhìn thấy Đường Dung xuất thủ mấy chiêu thì phát hiện có cảm giác quen thuộc, lại thêm họ Đường, từ đó hắn đã có suy đoán.

- Nên giúp một chút. 

Đại Hắc Cẩu gật đầu, mặc dù nha đầu Đường Vân Nhi không đáng tin cậy, nhưng cũng nhiều lần giúp bọn họ, đương nhiên, nàng đạt được chỗ tốt cũng không ít, được truyền thụ Cổ Dương Thiên kinh và rất nhiều Thánh thuật.

- Khó trách Cẩu gia có cảm giác quen mắt, thì ra nha đầu vừa rồi đã vận dụng Lạc Diệp kiếm pháp!

Lạc Diệp kiếm pháp chính là Lăng Hàn thông qua khảo nghiệm cuối cùng của Cổ Dương Thánh Nhân, đạt được một trong bốn môn Thánh thuật, hắn không giữ lại và truyền cho đám người Nữ Hoàng, Lâm Lạc, Đường Vân Nhi cũng có một phần. 

Thời điểm truyền thụ, hắn cũng không có tiến hành hạn chế, nói Thánh pháp không thể ngoại truyền, hắn thấy người là chủ thể tu luyện, mà không phải là pháp.

Nhìn khắp thiên hạ, tất cả mọi người tu Đế kinh, Đế thuật, Lăng Hàn tin tưởng mình cũng là mạnh nhất.

Lăng Hàn cảm thấy đây là việc nhỏ, tùy tiện tìm đội ngũ lừa dối một chút, không ngờ gặp tộc nhân của Đường Vân Nhi. 

Đường Dung nhận Tiến Hóa quả, dẫn đầu đội ngũ tiếp tục đi tới.

Tất cả mọi người cảm thấy xấu hổ, khốn kiếp, ngươi là đại lão bài danh tốp một ngàn trong tinh võng, có thực lực quét ngang tất cả mọi người, hiện tại còn tìm bọn họ làm hộ vệ, gặp được nguy hiểm bọn họ không có tác dụng gì, bọn họ làm sao chịu nổi.

Lúc này, cho dù là Dịch Thiên Phong cũng biến thành im lặng, giống như hắn bị đả kích, một ngày sau hắn lại sinh động hẳn lên, đi theo làm tùy tùng lấy lòng Đường Dung, vô cùng nhiệt tình. 

- Hắc hắc, gia hỏa này khắc phục lòng tự trọng nam nhân, không biết xấu hổ nha.

Đại Hắc Cẩu cười nói.

Lăng Hàn gật đầu, trước đó Dịch Thiên Phong theo đuổi Đường Dung, hắn chỉ xem trọng sắc đẹp của đối phương, đương nhiên, Đường Dung có bối cảnh Tôn Giả cũng rất tốt, nhưng bây giờ, Đường Dung còn có thể trở thành nội trợ hiền trên phương diện võ đạo, thậm chí hắn có thể ôm đùi, như vậy càng có giá trị theo đuổi. 

- Tiểu Hàn tử, lúc nào chúng ta đi một mình?

Đại Hắc Cẩu hỏi, bọn họ không có khả năng đi theo đội ngũ này kiếm ăn.

- Ta còn không có hoàn toàn nắm giữ địa mạch nơi này, đợi thêm mấy ngày. 

Lăng Hàn trả lời.

Thiên Không đảo cũng có địa mạch, nhưng bị quy tắc chí cao áp chế, cảm ứng vô cùng khó khăn, bởi vậy Lăng Hàn bây giờ còn đang quen thuộc quá trình, hắn không có đạt tới trình độ dẫn động.

- Được. 

Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu đều gật đầu.

Bọn họ lần này tới để giết Đế tử, cho nên bọn họ phải gia tăng chiến lực lên, bằng không bọn họ khó đánh lại thế hệ bạch ngân.

Đội ngũ tiếp tục tiến lên, tìm kiếm Tiến Hóa quả, mặc dù Tiến Hóa quả là đặc sản của Thiên Không đảo, nhưng cũng không phải cây cỏ nát trên đường, làm sao có thể tùy tiện thu hoạch cơ chứ? 

Sau đó mấy ngày, bọn họ không thu hoạch được gì.

Mỗi người đều nôn nóng, tiến vào bí cảnh luôn luôn đại biểu cho nguy hiểm, nơi này cũng không ngoại lệ, trừ phải đối mặt người cạnh tranh ra, trên đảo cũng có sinh vật, đều là hung thú không có trí tuệ, chúng cực kỳ hung tàn.

Mấy ngày nay bọn họ gặp vài con, may mắn có Đường Dung cùng Dịch Thiên Phong đầy đủ cường đại, từ đó bọn họ hữu kinh vô hiểm qua ải. 

- Ngang!

Một tiếng thú rống vang lên, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ nhảy ra ngoài.

- Hổ Thanh Nha! 

Tất cả mọi người run rẩy.

Đây là một con mãnh hổ lớn mười trượng, hai cây răng nanh dài mọc ra trên bờ môi, răng nanh dài hơn nửa trượng, xanh biếc, đây là nguyên nhân gọi nó là Hổ Thanh Nha.

Hung thú không có trí tuệ, làm việc toàn bằng bản năng, xem ra con hung thú này xem bọn họ thành đồ ăn. 

Đối mặt đồ ăn, đương nhiên là tấn công.

Mọi người vội vàng nghênh tiếp, hung thú nơi này mạnh tới mức đáng sợ, một tiếng hổ gầm vang lên, sắc mặt mọi người trắng bệch, chân bọn họ như mềm nhũn ra.

Xoát, bỗng nhiên con hổ này vẫy đuôi, đuôi như roi thép quét qua một cái, mấy người kia bị đánh bay ra ngoài. 

Bành! Bành! Bành!

Sau một lần loạn chiến, mọi người đại bại, cho dù là Đường Dung cùng Dịch Thiên Phong cũng không địch lại.

- Rút lui! 

Đường Dung không có cậy mạnh, ngược lại cũng không phải tranh đoạt Tiến Hóa quả, hoàn toàn không cần thiết phải liều mạng.

Bọn họ rút lui, nhưng con hung thú này lại đuổi theo không bỏ, đương nhiên nó đang săn mồi.

Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, ông, khí tức kinh khủng bộc phát. 

Chi!

Con hổ lập tức dừng bước, bản năng cảm ứng của nó cảm giác sợ hãi áp đảo nhu cầu ăn uống.

Mặc dù mọi người cảm thấy kỳ quái, tại sao con hung thú không đuổi, nhưng đối với kết quả như vậy, bọn họ cầu còn không được, cần gì biết tại sao, vội vàng sử dụng toàn bộ sức mạnh chạy trốn, sợ con hung thú lại đuổi tới. 

Đường Dung nhíu mày, việc này quá không hợp đạo lý, cho dù nàng thông minh cũng không nghĩ ra nguyên nhân tại sao.

Sau khi chạy đủ xa, bọn họ nghỉ dưỡng sức một lúc, sau đó tiếp tục tiến lên.

Oanh! 

Một đạo kình phong xuất hiện, dọa mọi người sợ hãi nhảy dựng lên, may mắn lúc tới gần bọn họ đã hao hết lực lượng, cũng không có tạo thành ảnh hưởng gì lên bọn họ.

- Là ai đang đánh lén chúng ta?

- Quá ghê tởm! 

Tất cả mọi người buồn bực, bọn họ đi đường đang yên đang lành, huống hồ không có tranh đoạt Tiến Hóa quả, bọn họ trêu ai ghẹo ai?

Bọn họ tức giận muốn đòi công đạo, thật quá mức.

Nhìn theo dấu vết công kích, bọn họ nhìn thấy hai nhóm người kịch chiến. 

Nói cho đúng là mười mấy người đánh một người.

- Không được!

Lập tức có người kinh hô, chỉ vào người bị vây công và nói: 

- Đó là Phó Cảnh Nguyên!

Người hắn chỉ mặc một thân áo đen, khuôn mặt thon gầy nhưng hai mắt vô cùng lớn, tỉ lệ cực kỳ không hợp lý.

- Tê, chẳng lẽ hắn là Hắc Ma Thánh Địa Phó Cảnh Nguyên? 

- Trời!

Mọi người liên tục hít khí lạnh, sắc mặt nhiều người trắng bệch.

Phần lớn Đế tộc, Thánh Địa đều rất bá đạo, không có biện pháp, thực lực còn đó, có chút thế lực chẳng những bá đạo, hơn nữa động một chút lại giết người, có thể nói là xú danh vang xa. 

Hắc Ma Thánh Địa là một trong số đó, mà Phó Cảnh Nguyên chính là Đạo tử đương đại của Hắc Ma Thánh Địa, xuất đạo hơn một trăm năm, hắn lấy mạng vô số người.

Phó Cảnh Nguyên rất thông minh, hắn giết người như ngóe nhưng xưa nay không trêu chọc Đế tộc cùng Thánh Địa khác, cho nên hắn sống rất thoải mái.

- Tinh võng bài danh sáu mươi hai! 

- Đi mau!

Tất cả mọi người nói ra, đây là ma vương giết người, tuyệt đối không thể trêu chọc, thậm chí cũng không thể để đối phương nhìn thấy, nếu không Phó Cảnh Nguyên sinh ra sát tính sẽ xui xẻo.

- Cạc cạc, nếu đã tới, các ngươi chạy cái gì? 

Xèo, bóng người lóe lên, chỉ thấy Phó Cảnh Nguyên đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đầu lâu của mười mấy người vây công nổ tung, tứ chi vỡ nát, máu tươi bắn tung tóe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play