Lăng Hàn cảm thán, cảnh giới càng cao, tu hành càng lúc càng chậm.

Suốt một năm rưỡi, hắn mới dựng ra tượng gỗ Hỗn Độn Thần Lôi, đây chỉ là Chân Ngã cảnh sơ kỳ mà thôi, hắn cần phải xây dựng thêm bảy tượng gỗ nữa, có thể thấy được gian nan cỡ nào.

Cho dù tất cả như thường, hắn cần thời gian vài chục năm mới có thể hoàn thành tu luyện Chân Ngã sơ kỳ.

Thời gian dài dằng dặc.

- Không có tài nguyên đỉnh cấp đổ vào, tu hành quá khó khăn.

Lăng Hàn lắc đầu, tài nguyên như thế, Thánh Địa cũng chỉ có thể trút xuống một người, Đế tộc trâu bò cũng chỉ bồi dưỡng mấy người mà thôi.

Từ số lượng Đế tử là có thể nhìn ra.

- Nếu ta còn ở Cửu Dương Thánh Địa, khẳng định thỉnh thoảng có thể đạt được thiên tài địa bảo cung cấp, nhưng hiện tại dù là Cửu Dương Thánh Địa muốn cho ta đồ vật, ta cũng sẽ không tiếp nhận, ta phải hoàn toàn chặt đứt quan hệ mới tránh liên lụy bọn họ.

- Chín Đế tộc đã bỏ chạy nhưng nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm vào Cửu Dương Thánh Địa, tìm ra dấu vết ta lưu lại, nếu ta liên hệ với Cửu Dương Thánh Địa, Cửu Dương Thánh Địa thật sự không thoát khỏi liên quan.

- Trà trộn vào Thánh Địa khác?

Đôi mắt Lăng Hàn sáng ngời, hắn không cần bày ra thiên phú yêu nghiệt của mình hoàn toàn, nhưng dù chỉ phát huy năm thành cũng đủ quét ngang tất cả, muốn đoạt vị trí đạo tử rất đơn giản.

Nhưng một Thánh Địa làm sao dễ dàng tiếp thu đạo tử, không điều tra ba đời thì không thể nào tuyển chọn.

- Đi ra ngoài dạo chơi đi.

Lăng Hàn chắp tay đi ra, bế quan suốt một năm rưỡi, hắn cần điều chỉnh tâm tình của mình một chút.

Nơi này là nông thôn, mỗi người đều làm việc tay chân, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì ngủ, bình thường và phong phú. Xa xa có núi nhưng không cao, cây tùng tươi tốt mọc thành phiến.

Lăng Hàn vô tình đi vào trong núi, tâm niệm vừa động hắn đi về hướng ngọn núi cao.

Hắn không sử dụng thân pháp, hắn cứ bước đi chậm rãi.

Thiên địa đạo lý, có đôi khi ẩn giấu trong bình thường.

Hắn đạt được trí nhớ của Thạch Tổ Vương, đó là một vị Đại Đế xuất thân tảng đá đắc đạo, đời trước hắn bình thường không có gì lạ nhưng lại bước lên con đường vô thượng.

Ồ?

Đột nhiên Lăng Hàn nghe được tiếng vang, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả đang đốn củi, hắn dùng búa chém vào thân cây phát ra âm thanh rất lớn.

Đó là lão giả bình thường nhưng thân thể rất cường tráng, áo gai vải thô, đôi tay đầy vết chai, khớp xương to lớn, hiển nhiên đã quen làm việc nặng.

Nhưng Lăng Hàn chỉ nhìn vài lần và hãm sâu vào trong đó.

Lão giả vung búa rất có tiết tấu, rõ ràng cũng không có sử dụng bao nhiêu lực lượng nhưng thời điểm chém xuống lại khống chế phi thường tốt, vừa vặn phóng thích tất cả lực lượng mà không lãng phí chút nào.

Hơn nữa, một búa lại lợi dụng thân cây đàn hồi, chỉ cần phát một chút lực là có thể thu búa trở về, hoàn toàn tiết kiệm lực lượng

Đây là trí tuệ, kinh nghiệm đốn củi vô số năm hình thành.

Làm cho Lăng Hàn hãm sâu vào trong đó không phải kỹ thuật đốn củi, mà là hắn nghĩ tới chiến đấu..

Hắn là người mạnh nhất Nguyên thế giới, sau khi hắn đến đại thế giới, hắn đã không phát huy bao nhiêu kỹ xảo chiến đấu, bởi vì lý niệm chiến đấu, phương thức chiến đấu đã hoàn toàn khác biệt.

Hiện tại bị động tác đốn củi của lão giả hấp dẫn, làm cho hắn vô tri vô giác liên hệ với chiến đấu.

Hắn đi qua, cười nói:

- Lão bá, ta có thể chặt cây giúp ngươi một lúc được không?

- Ngươi?

Lão giả dừng lại, hắn thở ra sương trắng, mùa này rất lạnh nhưng hắn bởi vì làm việc tay chân cho nên toàn thân như lò lửa, từ đó tỏa ra nhiệt khí.

- Được không?

Hắn cũng cười nói.

- Thử xem.

Lăng Hàn gật đầu.

- Tốt.

Lão giả đưa búa cho hắn

Lăng Hàn vung búa, xoát, hắn chém một búa như điện quang, một cây đại thụ bị hắn chém đứt và ngã xuống.

Lão giả giật mình, nói:

- Chàng trai, ngươi có bao nhiêu lực lượng?

Lăng Hàn xấu hổ, hắn cũng không có sử dụng bí lực, hắn là thể tu, vung tay có thể phát huy lực lượng rất mạnh, cho dù chỉ phát huy một tia, chém đứt cây cổ thụ có gì khó khăn?

Hắn tươi cười với lão giả và bắt đầu chặt cây.

Hắn chủ yếu thể nghiệm cảm giác hành vân lưu thủy, cảm thấy rất có dẫn dắt, mục đích của hắn là sáng tạo ra pháp của mình.

Mỗi một vị Tổ Vương đều sáng tạo ra pháp thuộc về mình, cũng không phải sau khi thành đạo mới trải qua, trái lại, con đường thành đạo là quá trình hoàn thiện chính mình.

Hiện tại, Lăng Hàn đã đạp vào Chân Ngã cảnh, bắt đầu tu thiên địa đạo tắc, hắn có tư cách sáng tạo pháp của bản thân.

Đương nhiên, đây không phải một lần là xong, cho nên mới cần thể ngộ.

Động tác của hắn càng ngày càng trôi chảy, chỉ cần dùng lực lượng nhỏ nhất là có thể phát huy ra tác dụng tốt nhất.

Lão giả ở bên cạnh nghỉ ngơi, vốn không cho là đúng, sau khi hắn nhìn sang thì đôi mắt tỏa sáng, đáng tiếc là, Lăng Hàn một lòng chuyên chú, hắn không chú ý tới điểm này.

Qua nửa ngày sau, trong khu rừng rậm rạp đã không còn đại thụ.

Lăng Hàn dừng lại, hắn trả búa cho lão giả, nói:

- Đại gia, ta giúp ngươi kéo những cây này về.

- Không cần.

Lão giả lắc đầu.

- Lão phu đốn củi ở đây trăm năm, thể ngộ nhân sinh, lại bị tiểu tử ngươi vô tình cắt ngang, lại ở nơi này cũng không có ý nghĩa.

Ồ!

Lăng Hàn nhe răng, nghe lão giả nói như thế, hắn vô tình đi đường cũng gặp đại năng tiềm tu?

Bởi vì hắn không nhìn ra thực lực của lão giả nên cho rằng đối phương là người bình thường, có thể đúng là như thế, nếu như lão giả này thật là võ giả, thực lực của hắn tuyệt đối kinh thiên động địa mới có thể giấu diếm nhãn lực của hắn.

- Gặp nhau tức là duyên phận, đại gia ngươi có thể ban cơ duyên cho vãn bối?

Lăng Hàn lập tức nói ra, dù sao da mặt hắn đủ dày, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế.

Lão giả sững sờ, không nghĩ tới Lăng Hàn còn dám thò tay xin hắn cơ duyên, cho dù tâm tính của hắn kiên định cũng ngạc nhiên, sau đó hắn cười lớn.

- Nếu như lão phu trẻ hơn mấy vạn tuổi, nói không chừng ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, ngộ tính cao như thế thật sự là hiếm thấy!

Hắn cảm thán một câu, với nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra Lăng Hàn đã đi ra con đường của mình.

- Đáng tiếc, hiện tại lão phu đã sớm xem nhạt, cho nên không trì hoãn người trẻ tuổi như ngươi.

- Đi thôi, nếu ngày khác có duyên sẽ gặp lại.

Dứt lời, lão giả tiện tay xé một cái, không gian bị hắn phá vỡ, hắn bước một bước và biến mất không thấy gì nữa.

Khốn kiếp, tay không xé hư không, đây ít nhất là một vị cường giả cấp Giáo Chủ.

Nhưng Lăng Hàn quen biết Cửu Sơn Tôn Giả lâu như vậy, hắn cũng hiểu về Tôn Giả không ít, cho nên, hắn có thể khẳng định, cho dù là Tôn Giả cũng không cách nào không hiện ra một tia khí tức trước mặt hắn.

Thánh Nhân, lão giả kia là Thánh Nhân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play