Triệu Khôn ngây người.

Tình huống như thế nào?

Tại sao lại “bóp” hắn? Hơn nữa nếu là mỹ nữ thì thôi, hơn nữa còn bóp trước mặt nhiều người, khi đó hắn nhiều lắm chỉ “thẹn thùng” mà thôi. Nhưng bây giờ lại là nam nhân, là nam nhân!

Trong thời gian ngắn, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, hắn không còn trong sạch!

Trời ạ, không phải mỹ nữ, chỉ cần là nữ nhân thì tốt rồi, tại sao là một nam nhân hứ?

Lưu Phương cũng khiếp sợ không nói nên lời, hắn thề, hắn vô cùng bình thường nhưng đột nhiên ma xui quỷ khiến lại bóp “hàng” của nam nhân, hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

- Buồn nôn!

Rốt cuộc Sinh Đan cảnh Đông Lâm Đế tộc cũng rống lên, quá cay mắt.

- Không không không, đây là hiểu lầm!

Lưu Phương vội vàng nói, hắn thực sự rất oan.

Nhưng hắn vừa dứt lời thì vươn tay đặt lên mông của Triệu Khôn.

Này!

- Vô sỉ! Không biết xấu hổ!

Tên Sinh Đan cảnh đỏ mặt, quát:

- Các ngươi đều cút cho ta, nơi này không chào đón các ngươi

- Không phải, thực không phải như vậy!

Lưu Phương sợ hãi xanh mặt, tiệc tối lần này là cơ hội của hắn, hắn có thể quen biết người Thánh Địa thậm chí là người Đế tộc, vừa vặn mở rộng vòng bằng hữu.

Nếu như bị đuổi ra khỏi tiệc tối, người khác sẽ hỏi tại sao lại như vậy, bởi vì sờ hàng và mông của nam nhân khác mà bị đuổi đi, hắn còn mặt mũi làm người hay sao?

Nếu ngày sau thực thành Thánh Nhân, hắn có thể bị người ta gọi là Thánh Nhân sờ “hàng” hay không?

Khi đó hắn có thể “lưu danh” muôn đời.

Hắn nhìn về phía Triệu Khôn, không nghĩ tới Triệu Khôn liên tục lui về phía sau, cũng bảo trì khoảng cách với hắn, trên mặt còn lộ ra vẻ kiêng kị.

- Triệu Khôn, ngay cả ngươi cũng không tin ta?

Hắn tức giận nói.

Triệu Khôn cười cười xấu hổ, hắn lại không chịu tới gần.

Ngươi bảo ta tin ngươi thế nào, đầu tiên là bóp “hàng” của ta, sau đó còn sờ mông ta.

Đại Hắc Cẩu cười rất lớn, làm người khởi xướng, nó vô cùng thoải mái, đáng tiếc niềm vui như vậy chỉ có thể chia xẻ với Lăng Hàn, bằng không nó sẽ vui hơn.

Lăng Hàn cũng lắc đầu, tượng đất này rất hữu dụng, uy lực còn đáng sợ hơn giết người, đương nhiên, cũng chỉ có kẻ đê tiện như Đại Hắc Cẩu mới dùng ám chiêu như thế, lần này Lưu Phương bị hại khổ sở.

- Không nên đứng ở nơi này, nhanh chóng rời đi!

Sinh Đan cảnh Đông Lâm Đế tộc bắt đầu đuổi người.

Hắn thực sự không muốn nhìn thấy Lưu Phương, hắn cảm thấy rất buồn nôn.

Đương nhiên Lưu Phương không muốn nhưng khua môi múa mép cũng vô dụng, tượng đất ra tay hai lần đã hủy diệt hình tượng của hắn.

- Ha ha ha!

Đại Hắc Cẩu cười vui vẻ.

- Ngươi cười cái gì?

Lưu Phương nhìn qua, hắn tức giận và tìm mục tiêu phát tiết.

- Bá đạo như vậy làm gì, gia không sờ hàng và mông nam nhân.

Đại Hắc Cẩu nói.

Con em ngươi, còn dám nói!

Lưu Phương muốn giết người, nhưng hắn vẫn còn lý trí, đây chính là địa bàn của Đông Lâm Đế tộc, giết người ở nơi này không khác gì không cho Đông Lâm Đế tộc mặt mũi, hắn không sợ trung nam tử niên, thực lực của đối phương không bằng hắn, nhưng hắn sẽ đắc tội với một Đế tộc, ngày sau thiên hạ còn nơi cho hắn dung thân sao?

Hắn cũng cười lạnh, nói:

- Nói hay giống như các ngươi có tư cách đi vào không bằng.

Đại Hắc Cẩu ngạo nghễ, nói:

- Tiểu Hàn tử, chúng ta xông ba cửa đi.

- Ha ha!

Lưu Phương cười lạnh, hắn biết rõ Đông Lâm Đế tộc bố trí ba cửa khảo nghiệm là gì, hắn cho rằng không thể xông qua, bởi vì độ khó rất cao, có đi chỉ tự rước lấy nhục.

- Nếu các ngươi xông qua ba cửa, ta sẽ cắt đầu cho các ngươi làm bóng.

Đại Hắc Cẩu nhìn về phía Lăng Hàn:

- Tiểu Hàn tử, tên biến thái này xem thường chúng ta.

- Ai, chúng ta đã luân lạc tới mức bị một tên biến thái xem thường rồi sao?

Lăng Hàn rất phối hợp lắc đầu.

- Các ngươi!

Lưu Phương nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hắn nói thầm, chỉ cần hai người này đi Chân Long uyên, hắn nhất định sẽ tìm được bọn họ, giết chết bọn họ.

Hắn không nói ra, hắn sợ Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu sợ hãi không dám đi Chân Long uyên.

- Vị nhân huynh này, mang bọn ta đi xông ba cửa ải đi.

Lăng Hàn nói ra.

Sinh Đan cảnh Đông Lâm Đế tộc thông qua quan sát lâu như vậy, cũng biết Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không phải một bọn với Lưu Phương, việc này làm hắn thở ra một hơi, bằng không nghĩ tới hai tên nam nhân vươn ma chưởng vuốt ve lẫn nhau, hắn cảm thấy rất buồn nôn.

- Tốt.

Hắn gật đầu.

Vừa định mang Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đi đi tới ba cửa ải, hắn lại sững sờ, sau đó hỏi Lăng Hàn:

- Xin hỏi các hạ gọi là Lăng Hàn hay là Đinh Nhất?

- Đúng vậy, thiên hạ đệ nhị soái ca Đinh Nhất, gia là thiên hạ đệ nhất soái ca Đinh Nhị.

Đại Hắc Cẩu cướp lời nói.

Tên Sinh Đan cảnh gật đầu, sau đó nói:

- Mời hai vị chờ một chút.

Ồ, đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Phương sững sờ, tại sao không xông ba cửa? Chẳng lẽ ngươi muốn bao che người này, cho phép hai người tham gia tiệc tối?

Làm như thế quá hiển nhiên.

Ồ, vừa rồi người nọ nói cái gì, Lăng Hàn?

Lăng Hàn Bắc Thiên vực sao?

Không đúng, tướng mạo khác biệt quá lớn.

- Tỷ phu!

Một giọng nói dễ nghe vang lên, chỉ thấy tiểu cô nương tóc bạc túm váy chạy tới, tốc độ nhanh kinh người.

Giọng nói dùng thần thức chấn động truyền tới, tốc độ âm thanh truyền tới không nhanh như vậy.

Trì Mộng San.

Sinh Đan cảnh nghe được hai chữ tỷ phu, hắn sợ tới mức ngã xuống đất

Tỷ phu?

Vị tiểu công chúa này chỉ có một thân tỷ, đó chính là Đế nữ Đông Lâm Đế tộc, Trì Mộng Hàm chính là người có thiên phú cao nhất trong trăm vạn năm qua, tương lai chẳng những có cơ hội trở thành Thánh Nhân, thậm chí còn có tư cách trùng kích Đế vị.

Đế nữ lập gia đình? Trời ạ!

Đương nhiên Lưu Phương cũng nhận ra Trì Mộng San, đây chính là tiểu công chúa của Đông Lâm Đế tộc, thân muội muội của Đế nữ Trì Mộng Hàm, khách quý tới đây hôm nay, có người nào không biết nàng chứ?

Bởi vì như thế nên hắn mới hốc to mồm, cho dù có ngu ngốc cũng biết kẻ này là Lăng Hàn.

Làm sao có thể như vậy?

Trì Mộng Hàm chẳng những là Đế nữ, còn là mỹ nhân bài danh thứ ba Tuyệt Sắc bảng, hiện tại là danh hoa đã có chủ? Hơn nữa còn gả cho người hắn hận nhất?

Không không không, hắn không thể tiếp nhận!

Tiểu cô nương tóc bạc mặc kệ Lưu Phương suy nghĩ cái gì, trong đầu nàng chỉ nghĩ tìm cách gả Trì Mộng Hàm ra ngoài, căn bản mặc kệ nhiều như thế.

- Tỷ phu, ngươi tới thật muộn!

Nàng vừa tới đã phàn nàn, sau đó nắm tay Lăng Hàn, nói:

- Mau mau nhanh, đừng để kẻ khác cướp lấy tỷ tỷ! Ai, ngươi cũng thật là, thê tử sắp bị người ta đoạt còn không vội, cũng không sợ trên đầu biến thành một cái thảo nguyên xanh mơm mởn hay sao?

Tiểu nha đầu này trưởng thành quá sớm.

Đại Hắc Cẩu sinh ra hứng thú, nói:

- Tiểu nha đầu, gia nói chuyện lý thú giữa tiểu Hàn tử với tỷ tỷ của ngươi..

- Ồ, con chó thối!

Trì Mộng San bóp mũi, nói:

- Người ta mới không thích chó, luôn béo phệ và hôi hám, chán ghét!

Sắc mặt Đại Hắc Cẩu tối tăm, từ thời khắc nó mở ra linh trí, nó đã thoát khỏi tập tính của chó rồi, ngươi có biết hay không?

- Đi thôi, đi thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play