A, người này đuổi tới làm gì, hơn nữa dáng vẻ rất hung hăng.

Lăng Hàn dừng bước lại, thản nhiên nói:

- Có gì chỉ giáo?

- Ta thấy ngươi cầm một vật trên trụ đá, hiện tại giao nó ra đây.

Vương Ân chắp tay sau lưng, dáng vẻ như ăn chắc Lăng Hàn, chật vật khi chạy trối chết lúc nãy đã biến mất.

Lăng Hàn bật cười:

- Ta đạt được đồ vật, tại sao phải giao cho ngươi?

- Bởi vì ta mạnh hơn ngươi.

Vương Ân nói, hắn nói rất khẳng định.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Ngươi mạnh hơn? Vừa rồi là ai không địch lại âm hồn, không để ý đồng bạn mà chạy?

Vương Ân biến sắc, bởi vì là linh hồn thể cho nên không chỉ có gương mặt thay đổi, mà là toàn bộ thân thể.

Với hắn mà nói, đây là một vết nhơ lớn, hắn lợi dụng đồng bạn ngăn cản kẻ địch để chạy trốn, mặc dù những đồng bạn kia không tốt hơn chút nào, bọn họ cũng chạy trốn.

Nhưng không thể phủ nhận là, hắn là kẻ chạy đầu tiên.

Hắn có thể làm nhưng tuyệt không cho phép người khác nói, càng không thể nói trước mặt hắn.

- Ngươi đang tìm cái chết!

Vương Ân lạnh lùng nói ra, sát ý sôi trào.

Lăng Hàn không quan tâm, thản nhiên nói:

- Ta cũng không phải bất bình thay đám người kia, cũng lười quan tâm chuyện của các ngươi, nhưng ngươi bị lòng tham quấy phá chọc lên đầu của ta, ta không thể làm khác hơn là hoạt động tay chân đánh ngươi thành cặn bã.

- Ha ha ha!

Vương Ân cười to, đây là chuyện cười lớn, hắn là Sinh Đan hậu kỳ, những ngày qua hắn không ngừng đánh giết âm hồn, cường độ linh hồn đã đạt tới Sinh Đan viên mãn, vô cùng cường đại.

Một Sinh Đan sơ kỳ nho nhỏ dám nói đánh chết mình, có buồn cười hay không?

Cho dù hiệu suất chém giết của Lăng Hàn giống hắn, như vậy cường độ linh hồn nhiều lắm chỉ đạt tới Sinh Đan trung kỳ, làm sao có thể so sánh với hắn?

- Được rồi, ngươi đã ngông cuồng như thế, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Vương Ân giết tới, hắn xuất chưởng tấn công Lăng Hàn, hắn muốn chém giết Lăng Hàn thật nhanh, bàn tay của hắn tỏa ra ánh sáng mang theo hỏa diễm đáng sợ, dường như muốn trực tiếp đốt chết Lăng Hàn.

Lăng Hàn xuất quyền ngăn cản, Thiên Đạo Hỏa bốc cháy, dùng hỏa đấu hỏa.

Hai người va chạm với nhau, chỉ thấy Vương Ân bị đánh bay ra ngoài.

Sinh Đan viên mãn làm sao có thể so sánh với Chân Ngã cảnh?

- Cái gì!

Vương Ân biến sắc, lần này hắn không phải xấu hổ mà là hoảng sợ, tại sao tiểu tử này đáng sợ như vậy, không phải Sinh Đan sơ kỳ sao, vì sao cường độ linh hồn đạt tới cấp bậc Chân Ngã cảnh?

Chẳng lẽ hắn là truyền nhân Đế tộc, từ nhỏ đã lấy thiên tài địa bảo dưỡng hồn, từ đó giúp cường độ linh hồn đạt tới Chân Ngã cảnh?

Hắn hoảng sợ, hai chữ Đế tộc chính là một ngọn núi lớn, mặc ngươi là thiên kiêu kinh diễm thế nào, ở trước mặt hai chữ này đều bị ép không ngẩng đầu lên được.

Trừ phi ngươi có thể thành tựu Tổ Vương, bằng không vĩnh viễn phải khách khí với Đế tộc, thành Thánh cũng không có khả năng hoành hành bá đạo trước mặt Đế tộc.

Nhưng vấn đề hiện tại cũng không phải Đế tộc hay không Đế tộc, mà là đối thủ quá mạnh, hắn không thể đánh lại.

Đi.

Hắn quay người chạy đi.

Lần này hắn đá vào tấm sắt, hắn không ngờ một tên Sinh Đan sơ kỳ lại có cường độ linh hồn cấp bậc Chân Ngã cảnh.

Không được, hắn phải đánh giết càng nhiều âm hồn hơn nữa, sau khi tăng linh hồn lên, hắn có thể sử dụng hồn khí chém giết kẻ trước mặt.

Chỉ cần linh hồn biến mất, Đế tộc sẽ không biết chuyện xảy ra ở nơi đây.

Nhưng hắn mới chạy hai bước, không ngờ phát hiện Lăng Hàn đã đuổi tới gần.

Tốc độ của hắn không nhanh bằng Lăng Hàn.

Đây là tự nhiên, linh hồn không thể thi triển thân pháp, như vậy khẳng định linh hồn ai mạnh thì tốc độ người đó nhanh hơn.

Vương Ân cắn răng, đầu hắn vỡ ra, sau đó có một thanh kiếm màu xanh bay tới.

Thanh kiếm vừa xuất hiện, Lăng Hàn lập tức cảm giác lạnh cả người, cảm giác rất giống U Minh Thiết.

A, đây là pháp khí nhắm vào linh hồn sao?

Chờ chút, hắn làm sao mang vào?

- Ta có hồn khí nơi tay, ngươi hùng hổ dọa người như vậy, ta cùng lắm sẽ liều ngọc đá cùng nát.

Vương Ân nói, hắn cầm kiếm trong tay nhưng không xuất thủ.

Đây là hồn khí?

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, nếu không phải cấp bậc linh hồn, như vậy làm sao mang vào âm phủ.

Xem ra, những đại gia tộc và thế lực lớn đều có nội tình thâm hậu, rõ ràng không biết rõ lần này sẽ tiến vào âm phủ nhưng người ta lại chuẩn bị sẵn hồn khí, đây chính là nội tình.

Lăng Hàn cười một tiếng:

- Cảm tạ ngươi tặng bảo vật cho ta!

Cái gì?

Vương Ân sững sờ, sau đó giận dữ.

Đối phương xem thường chính mình cỡ nào, cho rằng hồn khí của hắn là bài trí, mình sẽ chắp tay tặng bảo vật cho đối phương?

- Ngươi đúng là ngông cuồng!

Vương Ân cắn răng nói.

- Ăn ngay nói thật.

Lăng Hàn xuất thủ, hắn ép bức Vương Ân.

- Muốn chết!

Vương Ân cầm kiếm chém tới.

Đây là Hồn khí, sử dụng trên dương gian sẽ có uy lực quá nhỏ, bởi vì chỉ có thể nhằm vào linh hồn, mà linh hồn của ai không nằm trong thức hải, có nhục thân bảo vệ, căn bản không có khả năng bị hồn khí gây thương tích.

Nhưng ở âm phủ, hồn khí chính là đại sát khí.

Xoát, một kiếm chém tới, hàn quang như rực.

Lăng Hàn sử dụng năng lượng hủy diệt bao vây nắm đấm, sau đó ngăn cản hồn khí.

Vương Ân nhìn thấy việc này, hắn vừa giận vừa mừng.

Dám lấy nhục quyền đón đỡ hồn khí, ngươi dám xem thường ta? Hắn làm sao không giận. Nhưng đối phương đang tự tìm đường chết, một kiếm này sẽ chém một phần năm linh hồn của đối phương, khi đó cường độ linh hồn của đối phương sẽ rớt ra khỏi Chân Ngã cảnh.

Bành!

Nắm đấm đón đỡ hồn khí, cảnh tượng làm người ta líu lưỡi xuất hiện.

- Cái gì!

Vương Ân kêu lên, linh hồn sinh ra gợn sóng lăn tăn như sóng nước.

Hắn bị hù sợ gần chết, tại sao lại như vậy? Linh hồn chọi cứng hồn khí?

Không, là năng lượng màu đen kia.

Vương Ân nhìn thật cẩn thận, chính nhờ vào năng lượng màu đen bọc lấy nắm đấm, nắm đấm của Lăng Hàn mới có thể ngăn cản hồn khí công kích.

Tê, đây là cái gì năng lượng tầng thứ cao, không ngờ có thể ngăn cản hồn khí.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Ta đã nói rồi, ngươi đang tặng bảo cho ta.

Vương Ân cắn răng, hắn ra sức rút hồn khí trở về sau đó chém Lăng Hàn một kiếm.

Lăng Hàn chỉ cười một tiếng, hắn vung quyền ngăn cản, bành bành bành, được năng lượng hủy diệt bao phủ, hắn hoàn toàn có thể lực kháng hồn khí.

Cường độ linh hồn của hắn hoàn toàn nghiền ép Vương Ân, hồn khí của đối phương không thể phát huy hiệu quả, Vương Ân tự nhiên chỉ có thể bị động ăn đòn.

Linh hồn xung kích.

Ông, một đạo ba động tấn công vào Vương Ân, trong cục diện như thế, Vương Ân không có khả năng trốn tránh, hắn bị oanh trúng, toàn bộ linh hồn thể đều cứng đờ.

Hắn vốn đang lâm vào yếu thế, làm sao lại xuất hiện sai lầm nghiêm trọng như thế?

Bành!

Lăng Hàn xuất ra một quyền tấn công, lấy năng lượng hủy diệt chôn vùi hồn thể của đối phương.

Vương Ân chỉ kịp phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết, ngay sau đó hắn biến mất triệt để, Vương Ân không cam lòng chết đi.

Một tên thiên kiêu Sinh Đan hậu kỳ lại chết trong tay Sinh Đan sơ kỳ, có ai không cam lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play