Lăng Hàn được mời vào trong đại sảnh.

Hắn nhìn thấy, Đổng gia còn có khách nhân khác.

Hai người Đổng Khiếu, Đổng Thư Hoa đang ngồi ở chủ vị, bên dưới có hai nam tử đang ngồi, một người là trung niên hơn bốn mươi tuổi, một người khác là thanh niên hai mươi mấy tuổi.

Có thể ngồi ngang hàng với hai người Đổng gia, thực lực hai người này cũng phải là cấp bậc Sinh Đan.

Lăng Hàn sử dụng nhãn thuật quan sát, hắn lập tức giật mình.

Nam tử trung niên chính là Sinh Đan cảnh, nhưng nam tử trẻ tuổi cũng là Sinh Đan.

Mặc dù hắn sớm đoán được nhưng hai mươi mấy tuổi là Sinh Đan vẫn làm hắn kinh hãi, bởi vì người này quá trẻ tuổi.

- Tiền tiểu hữu, rốt cục ngươi cũng tới rồi!

Đổng Khiếu cười ha ha, nói:

- Nhanh, mời ngồi, mời ngồi!

Hắn làm ra tư thế xin mời, nhưng người lại không có động, còn làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng.

Dáng điệu nên làm vẫn phải làm, dù sao hắn cũng là cường giả Sinh Đan hậu kỳ.

Lăng Hàn lộ ra vẻ ngạo mạn, hắn hiện tại là thiên kiêu trẻ tuổi cậy tài kinh người, đương nhiên phải cầm đủ dáng điệu, hắn dùng tư thế khí phách ngồi xuống.

- Hừ, Chú Đỉnh nho nhỏ còn có tư cách ngồi trước mặt ta sao? Đột nhiên người trẻ tuổi mở miệng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Hàn.

- Ngươi họ Đổng?

Lăng Hàn hỏi.

Người tuổi trẻ kia sững sờ, vô ý thức lắc đầu, đương nhiên hắn không thể đổi họ loạn.

- Đã không phải họ Đổng, việc này liên quan gì đến ngươi!

Lăng Hàn nói một câu.

Hôm nay hắn tới tỉnh số, đương nhiên sẽ phách lối tới cùng.

- Ngươi!

Người tuổi trẻ kia lập tức đứng lên, hắn giận không kiềm được.

Mặc dù hắn là Sinh Đan cảnh, có thể nói thực lực cực kỳ cường đại, nhưng hiển nhiên tâm tính của hắn không theo kịp, dù sao hắn còn quá nhỏ.

- Linh Thành, ngồi xuống!

Nam tử trung niên ngồi bên cạnh hắn uống trà, hắn vừa uống vừa quở trách.

- Tứ thúc!

Người tuổi trẻ kia không cam lòng, hắn quay đầu nhìn sang nam tử trung niên kia.

Bọn họ cũng là thổ dân tại đây, đến từ Phùng gia trong tòa nhà bên cạnh, người trung niên kia tên là Phùng Bộc, nam tử trẻ tuổi tên là Phùng Linh Thành.

Phùng gia vốn có bốn tên Sinh Đan, lại thêm Phùng Linh Thành cũng đột phá, cho nên bọn họ có năm tên Sinh Đan, thực lực này cường đại và đủ độc bá một phương.

Lần này, Phùng, Đổng muốn thông gia với nhau, Phùng Linh Thành chính là người trong cuộc, cho nên tự mình tới cầu hôn.

Thân là người Phùng gia, tự nhiên mỗi người đều có mắt cao hơn đầu, nhưng thiên tài Phùng Linh Thành còn trẻ đã bước vào Sinh Đan cảnh, tự nhiên càng kiêu ngạo hơn, Lăng Hàn lúc này muốn giết người.

Cũng may, hắn biết nơi này là địa bàn của Đổng gia, lúc này mới cố nén không xuất thủ ngay lập tức.

Phùng Bộc thản nhiên nói:

- Ngươi sắp thành con rể của Đổng gia, xem như nửa người Đổng gia, có người mở miệng bất kính với ngươi, tin tưởng Đổng bá bá và nhạc phụ của ngươi sẽ không ngồi nhìn.

Bị hắn ép buộc như thế, sắc mặt Đổng Khiếu cùng Đổng Thư Hoa không dễ nhìn.

- Ha ha, hiền tế yên tâm, ngươi sẽ không bị ủy khuất!

Đổng Thư Hoa vội vàng nói.

Hiện tại Đổng gia không được như xưa, thiếu đi một Sinh Đan cảnh, mà Phùng gia lại nhiều ra một người, năm so với hai, chênh lệch quá xa.

Cho nên, ở trước mặt Phùng gia, Đổng gia sẽ lâm vào yếu thế.

- Nhị đương gia, ngươi nói lời này có ý gì?

Lăng Hàn mở miệng, sắc mặt âm lãnh.

Nhị đương gia?

Sắc mặt Đổng Thư Hoa tối đen, giảng đạo lý, xưng hô này nói rõ địa vị của hắn trong Đổng gia, nhưng bọn họ không phải sơn tặc hay cường đạo, xưng hô này có ý gì?

- Tiền tiểu hữu, vị này là Phùng Linh Thành, mặc dù tuổi tác không khác gì ngươi, hắn lại là cường giả Sinh Đan cảnh!

Hắn trầm giọng nói ra, dù sao hắn rất xem trọng Lăng Hàn, bởi vì Chuẩn Đế cũng vừa mắt Lăng Hàn.

Hiện tại tu vi Lăng Hàn không cao, nhưng tương lai sẽ có cơ hội thành Thánh, đây chính là đầu tư lâu dài.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Sinh Đan cảnh thì thế nào, ta đã gặp được Chuẩn Đế đấy.

Đây là trang bức.

Phùng Linh Thành bị Lăng Hàn chọc giận, hắn không thể nhẫn nại được nữa, lập tức chỉ vào Lăng Hàn và nói:

- Tiểu tử vô tri, cho dù hôm nay ai khuyên cũng vô dụng, ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt.

Thực lực của Phùng gia hơn xa Đổng gia, cho nên hắn không hề cố kỵ.

Lăng Hàn nhìn sang hai người Đổng Khiếu, Đổng Thư Hoa, cười nói:

- Hai vị, có người điên làm loạn trong nhà, các ngươi cũng không quản hay sao?

Đổng Khiếu, Đổng Thư Hoa biểu lộ xấu hổ, bọn họ bất mãn Phùng Linh Thành bao biện làm thay, lại giận Lăng Hàn phách lối không thức thời.

Nhưng bọn họ không thể đắc tội Phùng gia, thấy Phùng Linh Thành đã tức giận đến nước này, Phùng Bộc vẫn uống trà, hiển nhiên hắn cố ý dung túng, cho nên bọn họ không dám ngăn cản.

Cũng tốt, giáo huấn Lăng Hàn một chút, cũng nên nhắc nhở hắn khiêm tốn một chút.

- Hừ, hiện tại không có người nào làm chỗ dựa cho ngươi, sợ rồi sao?

Phùng Linh Thành từ tốn nói, trong mắt mang theo trào phúng.

Ngươi có thể phách lối chỉ vì ỷ vào hai người Đổng gia, hiện tại hai người này không dám làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi còn không phải biến thành con chó vẫy đuôi?

Lăng Hàn nhìn sang hai bên:

- Chó dại sủa loạn ở đây, tại sao không có người nào đuổi nó ra ngoài?

- Ngươi muốn chết!

Phùng Linh Thành hét lớn, hắn vốn muốn giáo huấn Lăng Hàn, dù sao cũng nên chừa chút mặt mũi cho nhạc phụ tương lai, nhưng Lăng Hàn lại kích động hắn, từ đó hắn sinh ra sát ý.

Hắn nhanh chân đi tới gần Lăng Hàn, oanh, khí tức Sinh Đan cảnh bộc phát, bốn phía sinh ra vòng xoáy và tỏa ra uy áp đáng sợ.

Ba, ba, ba, bình hoa trong đại sảnh sụp đổ.

Sinh Đan phát uy không giống bình thường.

Lăng Hàn thong dong trấn định, hắn đã tiến vào Thập Đỉnh, chiến lực có thể sánh bằng Sinh Đan tam trọng thiên, thậm chí vận dụng tuyệt chiêu cũng có thể giết chết, hắn có thể quan tâm một tên vừa tiến vào Sinh Đan cảnh hay không?

Chẳng lẽ Phùng Linh Thành có yêu nghiệt giống Phong Kế Hành, Tống Lam hay sao, vừa vào Sinh Đan đã có chiến lực tam trọng thiên?

- Thật không biết ngươi lấy dũng khí ở nơi nào!

Phùng Linh Thành xuất thủ, hắn vỗ vào đầu Lăng Hàn.

- Hiền chất, xin hạ thủ lưu tình, tha mạng kẻ này.

Rốt cuộc Đổng Khiếu cũng mở miệng, hắn cũng không muốn Lăng Hàn chết, đây là người trẻ tuổi tài hoa hơn người, hơn nữa còn là kẻ đến từ bên ngoài.

Bọn họ muốn rời khỏi nơi đây, mà một khi rời đi, Sinh Đan cảnh tính là cái gì?

Cho nên, tuyệt đối không thể giết chết những kẻ bên ngoài có hậu trường kinh người, nếu không động một chút sẽ có cường giả cấp Giáo Chủ giết tới báo thù, như vậy chẳng phải chọc mối họa diệt tộc?

Phùng Bộc lại mở miệng, nói:

- Đổng huynh không cần cố kỵ, chúng ta đã đạt thành ước định với Phong Kế Hành, chờ sau khi rời khỏi bí cảnh, chúng ta có thể đầu nhập vào Long Hoa Thánh Địa.

Câu này mặt ngoài nói cho Đổng Khiếu nghe, nhưng trên thực tế lại đang làm chỗ dựa cho Phùng Linh Thành.

Đã giết thì đã giết, ngược lại bọn họ đầu nhập vào môn hạ Thánh Địa, cần phải quan tâm tới ai hay sao?

Cho dù là Đế tộc, nếu không cần thiết sẽ không đi trêu chọc Thánh Địa.

Nghe câu này của Phùng Bộc, Phùng Linh Thành càng không cố kỵ nữa, hắn cười lạnh và gia tăng tốc độ công kích.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn đứng lên và xuất một chưởng về phía Phùng Linh Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play