Lăng Hàn tiếp tục đi khắp Thiên Vân sơn, hắn đang tìm kiếm cơ duyên.

Đáng tiếc, mặc dù Thiên Vân sơn to lớn nhưng hắn không phát hiện tung tích của tiên hà.

Mấy ngày sau, Lăng Hàn trở về Chu gia.

Lúc này, đương nhiên vương thú đã bị diệt sạch, mặc dù Chu gia bỏ ra cái giá cực lớn nhưng thu hoạch rất kinh người, tiên dược, lượng lớn thi thể hung thú, tất cả đều là tài nguyên tu luyện.

Lăng Hàn trực tiếp cầm đi một nửa, việc này làm cho Chu gia phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì.

Những người bên ngoài nóng mắt, nhưng Lý Sấm tu vi Bát Đỉnh còn không phải đối thủ của Lăng Hàn, bọn họ dựa vào cái gì đánh thắng Lăng Hàn?

Lăng Hàn lại chờ thêm mấy ngày, hắn muốn xem đám người Nữ Hoàng có tới đây hay không, nhưng mười ngày sau vẫn không nhìn thấy đám người Nữ Hoàng, Hổ Nữu hoặc Đại Hắc Cẩu xuất hiện.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể rời đi, hắn không đặt vật chất thần tính, tiên dược trong lòng, hắn nhất định phải thu được tiên hà.

Tin tưởng bảo vật như vậy, trong toàn bộ bí cảnh cũng không có bao nhiêu, nhất định phải nắm chặt thời gian.

Lăng Hàn bay qua Thiên Vân sơn, hắn tiến vào Ma Nguyên vực.

Đây là một phiến thiên địa rộng lớn, nơi này có rất nhiều cao thủ võ đạo, cũng không chỉ có một thế lực Sinh Đan cảnh như Chu gia.

Lăng Hàn rất ít xuất hiện, hai ngày sau, hắn đi tới một trấn nhỏ.

Người của Chu gia đã đánh tới nơi này, cũng thành công chiếm cứ nơi đây, tiếp theo, Chu gia sẽ tiến chậm lại, xem nơi này thành cứ điểm để tiến vào Ma Nguyên vực.

Lăng Hàn đi thu hoạch tư liệu về Ma Nguyên vực, hắn muốn xem nơi nào có khả năng xuất hiện tiên hà.

Truyền bá tin tức của nơi này rất nhanh, có một thế lực cách mỗi ba ngày sẽ tuyên bố thời sự trọng yếu, giảng thuật đại sự xảy ra gần đây.

Lăng Hàn mua một bản, mở ra, hắn phát hiện gần đây có rất nhiều người bên ngoài tiến vào Ma Nguyên vực, đương nhiên không chỉ thông qua Thiên Vân sơn, mà là cùng loại với vùng đất biên thùy.

Quả nhiên, Thiên Vân sơn không phải lối vào duy nhất.

Lăng Hàn cẩn thận quan sát, hắn tìm kiếm dấu vết của tiên hà để lại.

A, đúng là có.

Hắc Thiên miếu thần bí xuất thế lần nữa, trong truyền thuyết, trong miếu có tia sáng tím sôi trào, bất kỳ vật sống tiếp cận sẽ biến thành thây khô.

Hắc Thiên miếu là cái gì?

Lăng Hàn lại đi tìm kiếm tư liệu, hắn thật sự tìm được, Hắc Thiên miếu vốn thuộc về truyền thuyết, tất cả mọi người cho rằng nó là bịa đặt, bởi vì không có ai gặp qua, nghe nói nó đại biểu tử vong, nhưng nơi đó có một gốc Hắc Thiên thần liễu đã kết ra thụ tâm, nếu ăn vào có thể sống thêm trăm năm.

Trăm năm tuổi thọ không có ý nghĩa với người bên ngoài.

Bởi vì Chú Đỉnh cảnh trên lý luận có thể sống hai ngàn tuổi, kéo dài tuổi thọ trăm năm chỉ tăng lên năm phần trăm mà thôi, người tiến vào nơi này càng trẻ tuổi, cho nên không ai lo lắng tuổi thọ khô cạn, bởi vậy, có thể tăng thọ trăm năm là chuyện tốt, nhưng không cấp bách tới mức tranh đoạt với kẻ khác.

Nhưng đối với người bản thổ, kéo dài trăm năm tuổi thọ đã đủ làm người ta điên cuồng.

Bởi vì tất cả người nơi đây chỉ có thể sống trăm năm, nếu có thể ăn Linh Thần thụ tâm, tương đương sống thêm một đời, có ai không động tâm?

- Kéo dài trăm năm tuổi thọ với ta mà nói không phải trọng yếu như vậy, mấu chốt chính là tia sáng tím, nó có phải là tiên hà hay không?

Lăng Hàn lẩm bẩm:

- Lần này đi Hắc Thiên miếu, khẳng định sẽ gặp thổ dân nơi này, bọn họ sẽ điên cuồng tranh đoạt cơ duyên kéo dài trăm năm tuổi thọ, chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến.

Nơi này không thiếu cao thủ Sinh Đan cảnh, mặc dù Lăng Hàn làm Sinh Đan cảnh Chu gia chỉ có thể giương mắt nhìn, nhưng đó là tình huống đặc biệt.

- Nếu ta đạt tới Cửu Đỉnh, không biết có thể đánh một trận với Sinh Đan sơ kỳ hay không, ta hiện tại chắc chắn không làm được.

- Cho dù như thế, ta nhất định phải đi một lần.

Tiên hà quá trọng yếu, sau khi luyện hóa sẽ hình thành thần mang, uy lực có thể sánh ngang với Đế thuật, hắn không thể bỏ lỡ.

- Hắc Thiên miếu ở một nơi cách đây bảy tám trăm dặm.

Lăng Hàn tiếp tục dò xét tư liệu.

- Chỗ đó vốn là một cái đầm lầy, nhưng bốn ngày trước có miếu thờ màu đen xuất hiện, có tia sáng đen bao phủ khắp nơi, sau đó có người phát hiện ra thần miếu.

- Nó giống hệt Hắc Thiên miếu trong truyền thuyết, từ đó dẫn phát oanh động to lớn.

Lăng Hàn xuất phát đi về hướng Hắc Thiên miếu, tin tưởng cho dù thổ dân và người bên ngoài đều tới đây, hơn nữa số người đi rất đông, bởi vậy, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian, hơn nữa còn khó tránh một trận đại chiến.

Qua nửa giờ sau, Lăng Hàn đã đi tới đầm lầy, nhưng hành trình tiếp theo rất khó đi.

Bởi vì trên không đầm lầy thỉnh thoảng có cơn gió đáng sợ quét qua, lực phá hoại vô tận, cho dù là Sinh Đan cảnh cũng bị xé nát. Cho nên, cho dù Lăng Hàn có thể ngự khí phi hành cũng chỉ có thể đi bộ.

Nhưng trên mặt đất chưa chắc an toàn, bởi vì trong đầm lầy có hung thú ẩn núp, thỉnh thoảng sẽ phá bùn lao ra công kích.

Lăng Hàn còn chưa tiến vào đầm lầy, hắn thấy một chiếc thuyền lái tới.

Thuyền này cũng không phải bay ra trong vùng đầm lầy, mà là từ phía sau lao tới, cũng không phải không hạm, nó đang di chuyển trên mặt đất. Cổ quái là, chiếc thuyền này lao đi rất nhanh, nó một đường lao nhanh trên mặt đất nhưng không lưu lại chút dấu vết nào.

Thân thuyền cao ba trượng, lúc này đầu thuyền có hai người trẻ tuổi đang đứng, đều là nam tử, sau khi phát hiện Lăng Hàn, bọn họ chỉ về phía Lăng Hàn, chỉ thấy chiếc thuyền lớn kia cải biến phương hướng và đụng vào Lăng Hàn.

Khốn kiếp!

Lăng Hàn kinh ngạc, chúng ta không thù không oán, các ngươi có ý gì?

Hắn gặp qua không ít thiếu gia ăn chơi, hoành hành bá đạo cũng không ít, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ phát rồ như thế này.

Hắn không phải là người chịu thua thiệt, hắn xuất ra một quyền.

- Lớn mật!

Trên thuyền truyền có tiếng gầm lên giận dữ, chỉ thấy một bóng người từ trên thuyền nhảy ra, hắn đánh ra một chưởng, quyền của Lăng Hàn bị hắn hóa giải.

Người kia không vì thế mà thu tay lại, hắn tiếp tục lao tới chém giết Lăng Hàn.

- Ác tử độc ác, nhận lấy cái chết!

Người kia lại vung chưởng, chưởng lực hùng hậu không gì sánh được ập tới, lực lượng mênh mông như biển.

Đây là Sinh Đan cảnh.

Quả nhiên, không phải người một nhà không vào chung một cửa, hai ác thiếu kia hoàn toàn không coi ai ra gì, làm trưởng bối cũng giống như thế, căn bản không hỏi phải trái đúng sai, chỉ cần đi lên giết người là đủ.

Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn thoát khỏi một chưởng của đối thủ.

Sau khi bước vào Thất Đỉnh, tốc độ của hắn lại tiến thêm một bước, đã có thể so sánh với Sinh Đan cảnh.

- A, thân pháp thật nhanh!

Người kia hơi kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ một tên Chú Đỉnh lại có thể bộc phát ra tốc độ nhanh như vậy, nhưng như vậy cũng không thể dọa hắn.

- Bất quá, nghĩ ở ta Đổng Vĩnh Ninh trước mặt đào tẩu, đó cũng là nói chuyện viển vông!

Người kia là cái thân hình cao lớn người đàn ông, nhìn qua có tuổi hơn bốn mươi, khuôn mặt thô kệch, mắt như chuông đồng, lộ ra một cỗ nồng đậm sát khí.

Hắn nhanh chóng đuổi theo Lăng Hàn.

Lăng Hàn hừ một tiếng, thật sự cho rằng hắn dễ khi dễ?

Hắn điểm một chỉ về phía chiếc thuyền kia, ngay sau đó phát động lực lượng lôi đình, tư, một đạo thiểm điện bay ra, tốc độ nhanh đến mức không thể hình dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play