Đáng tiếc, ngay cả Lục Kỳ bài danh mười chín tinh võng cũng không phải đối thủ của Lăng Hàn, Lưu Sấm tính là cái gì?

Đúng vậy, tinh võng chiến và hiện thực chiến có khác nhau.

Tinh võng chiến trừ đi tất cả nhân tố bên ngoài, không cân nhắc pháp khí và phù binh, cho nên, giao thủ chân chính, nói không chừng bài danh thấp có thể thắng bài danh cao, nhưng bài danh thấp cũng không thấp hơn nơi nào, nhất là đạt tới cấp độ của Lưu Sấm, chênh lệch chỉ trong mười vị trí mà thôi.

Trừ phi là loại người như Lâm Thất có thể thiêu đốt đế huyết, bởi vì nó quá đặc thù.

Chí ít, Lưu Sấm cũng không phải là Đế tộc.

Cho nên thực lực của hắn tăng lên, hắn giao thủ với Lăng Hàn cũng bó tay trói chân, hắn không thể phát huy hết thực lực của mình, trái lại còn bị Lăng Hàn đè đánh.

- Đi!

Lưu Sấm giãy dụa lần cuối, hắn vận dụng Tiên Đỉnh, muốn dùng Tiên Đỉnh tới áp chế Lăng Hàn.

Nhưng không có tác dụng.

Lăng Hàn không nắm Tiên Đỉnh dọa hắn đã tốt lắm rồi, hắn còn muốn áp chế Lăng Hàn? Nói đùa gì thế!

Lăng Hàn đánh Lưu Sấm đánh một trận, cũng không lấy mạng đối phương, dù sao không có thâm thù đại hận, hơn nữa nếu hắn thật lộ ra sát cơ, Lưu Sấm cũng có thể bóp nát lệnh bài chạy ra khỏi bí cảnh.

Chỉ có xem thường như thế mới làm Lưu Sấm phẫn nộ.

- Ta nhất định sẽ báo thù!

Hắn cắn răng nói ra, hắn hiện tại là Thất Đỉnh, chỉ cách Bát Đỉnh một tia. Hắn tin tưởng, sau khi mình tiến vào Bát Đỉnh, với nội tình vượt qua Hoàng Kim Tiên Đỉnh của mình, hắn nhất định có thể trấn áp Lăng Hàn.

...

Lăng Hàn không đặt việc này trong lòng, hắn trở lại lều vải, hắn bắt đầu nghiên cứu Thánh thuật của Tống Lam cho hắn.

Thánh thuật tên là Phong Thần Thối, tên như ý nghĩa, đương nhiên là một môn cước pháp, sau khi luyện tới cảnh giới tối cao có thể đá nát tinh thể.

Nhưng môn Phong Thần Thối này lại là bản thiếu, nó còn kém Thánh thuật một đoạn dài, nhưng lại mạnh hơn công pháp Tứ Cực cảnh một mảng lớn.

Lăng Hàn bắt đầu nghiên cứu.

Thánh thuật chính là Thánh thuật, rất khó tu hành, hơn nữa nó còn là bản thiếu, uy lực rất nhỏ nhưng muốn hiểu ra lại rất khó, bởi vì có thật nhiều chỗ trống không, cần sử dụng lý giải của mình bổ sung.

Nhưng Chú Đỉnh làm sao có thể lý giải võ đạo sánh bằng Thánh Nhân?

Cho nên, tu luyện Thánh thuật này cực chậm, hơn nữa uy lực cũng kém đi rất nhiều.

Nhưng khi tu vi Lăng Hàn tăng lên, hắn có thể chữa trị thiếu hụt trong Thánh thuật này, làm cho nó biến thành Thánh thuật chân chính.

Sau khi hao phí bảy ngày, Lăng Hàn đã nhập môn.

Tâm niệm hắn khẽ động, hắn bắt đầu suy nghĩ Yêu Hầu quyền.

Yêu Hầu quyền chân chính có chín thức, hắn mới nắm giữ một thức, hơn nữa còn tu thành vào thời điểm Trúc Cơ.

Hiện tại hắn đã bước vào Chú Đỉnh, hơn nữa còn đạt tới Lục Đỉnh, hắn có thể tu thêm một thức thậm chí nhiều hơn nữa hay không?

Lăng Hàn bắt đầu ngộ, Đế thuật tuyệt đối không phải khổ luyện có thể thành, chỉ có thể ngộ.

Hiểu chính là hiểu, không hiểu là không hiểu.

Việc này rất gian nan, Lăng Hàn tiến cảnh chậm chạp nhưng hắn lại vui mừng, bởi vì trước kia không có chút hi vọng nào mặc dù hiện tại chậm thì chậm, nhưng hắn có hi vọng rất lớn tu ra Yêu Hầu quyền thức thứ hai.

Lăng Hàn tràn đầy chờ mong, đây chính là Đế thuật.

Hắn khổ tu ba ngày, quyết định ra ngoài giải sầu một chút, bởi vì hắn gặp phải bình cảnh, cũng không phải khổ tu có thể hiểu ra, cho nên, còn không bằng đi thay đổi tâm tình, quay đầu lại ngộ, nói không chừng hắn sẽ hiểu ra.

Hắn chưa đi được vài bước, hắn đã nhìn thấy Tống Lam.

A, hắn lập tức phát hiện, Tống Lam hiện tại có biến hóa, không phải dung mạo, mà là khí chất.

Nàng càng thanh trần thoát tục, nói một cách thông dụng, tiên khí của nàng nặng hơn.

Hiển nhiên, nàng chẳng những luyện hóa vật chất thần tính, còn giúp Tiên Đỉnh tiến bộ cực lớn, cho nên khí chất mới biến hóa rõ ràng như thế..

- Nha, Tiểu Lam Lam nhà ta càng xinh đẹp hơn.

Lăng Hàn cười nói.

Tống Lam chỉ lặng lẽ nhìn hắn, lười nhác đấu võ mồm với kẻ này, làm như vậy sẽ kéo thấp phong độ của nàng.

- Luận bàn một chút.

Tống Lam nói, nàng tràn ngập lòng tin.

Tu vi của nàng không thay đổi nhưng phẩm chất Tiên Đỉnh lại tăng lên rất lớn, nàng rất kích động.

- Tốt.

Lăng Hàn gật đầu, hắn cũng thử uy lực của Phong Thần Thối.

Hai người khai chiến, Lăng Hàn lập tức phát hiện, thực lực Tống Lam có tiến bộ cực lớn, phẩm chất Tiên Đỉnh tăng lên, ảnh hưởng chiến lực của nàng rất lớn.

Nhưng Tống Lam lại kinh hãi hơn hắn.

Nàng truyền Phong Thần Thối cho Lăng Hàn, bởi vậy nàng cũng biết tới nó, so sánh với nàng, tạo nghệ ở Phong Thần Thối của Lăng Hàn đã rất cao, hoàn toàn không kém gì nàng.

Ngộ tính của gia hỏa này rất đáng sợ.

Lúc trước nàng đạt được môn Thánh thuật này, nàng bỏ ra thời gian ba tháng mới có thể nắm giữ, không có biện pháp, bản thiếu rất khó học, việc này đã xem như rất nhanh, trong Tống gia, người thiên phú cao thứ hai phải mất thời gian hai năm mới có thể nhập môn.

Nhưng so sánh với Lăng Hàn, tất cả đều là cặn bã.

Gia hỏa này có ngộ tính quá biến thái.

Hai người đánh nhau một hồi, sau đó ngừng lại.

Lăng Hàn phải lau mắt mà nhìn thiếu nữ đẹp như thiên tiên trước mặt, trước đó chỉ cảm thấy nàng xấu bụng, hiện tại hắn có thêm ấn tượng mới, nàng đã là cao thủ.

Trong tình huống chênh lệch hai đỉnh, Tống Lam đã không kém gì hắn, có thể nói chiến lực rất kinh người.

- Thực lực và ngộ tính của Lăng huynh thật kinh người.

Tống Lam nói.

Lăng Hàn cười một tiếng:

- Tiểu Lam Lam có bị ta khuất phục hay không, không bằng gả cho ta đi?

Tống Lam lườm hắn, thản nhiên nói:

- Hôn phu trong lý tưởng của ta phải như Tinh Không Đệ Nhất Nhân, có thể đánh vỡ ghi chép vạn cổ, khinh thường cổ kim.

Cái này!

Lăng Hàn sờ mũi, nếu không phải hắn bảo vệ bí mật rất tốt, hắn đang hoài nghi có phải nữ nhân này đang biểu lộ tình ý với hắn hay không.

- Ai, thật không nghĩ tới, ngươi lại thầm mến ta.

Tống Lam cười ha ha, mặc kệ gia hỏa tự luyến này.

- Không nói gạt ngươi, ta chính là Tinh Không Đệ Nhất Nhân.

Lăng Hàn cười nói.

Nếu như hắn không phải cười đùa tí tửng, có lẽ Tống Lam sẽ tin tưởng hắn mấy phần, nhưng bây giờ lại cảm thấy Lăng Hàn là đang cố ý chiếm tiện nghi của mình.

A, ta nói ta thưởng thức nam tử như thế, ngươi lại nói ngươi là Tinh Không Đệ Nhất Nhân, nói thế quá tận lực, quá rõ ràng, quá cấp thấp.

Đúng lúc này, một người Chu gia tới, nói:

- Lăng thiếu, gia chủ đại nhân xin mời ngài đi qua.

Rất đơn giản, Chu gia đã khôi phục được bảy tám phần, có thể tiếp tục càn quét Thiên Vân sơn.

Tốt, vậy thì tiếp tục.

Lần này, mục tiêu của bọn họ vẫn là thú vương Sinh Đan đỉnh phong, đây là một con tinh tinh, nhưng trên lưng còn mọc ra một đôi cánh.

Khó làm.

Ở chỗ này, Trúc Cơ, Chú Đỉnh không thể ngự khí phi hành, Sinh Đan cũng không thể dùng nhục thân ngao du thiên địa, dường như thiếu đi cái gì đó. Nhưng đám mọc cánh lại không nằm trong diện này, như con thú vương trước mặt có thể phi hành, cho nên ứng với câu “như hổ thêm cánh”, càng khó đối phó hơn trước.

Lần này, bọn họ cũng không dám có bất kỳ chủ quan nào, cho dù kẻ đến từ bên ngoài có bí bảo, mặc dù không bằng Liệp Thiên nỏ, nhưng nhiều người công kích như vậy, uy lực tương đối khả quan.

Hai ngày sau, bọn họ tìm được sào huyệt của Tinh Vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play