Tấm lưới vây quanh và khóa cứng tất cả lộ tuyến bỏ trốn.

Lục Kỳ cũng giết tới, ánh mắt sắc bén, khí thế doạ người.

Hắn đã động sát ý, muốn đánh chết Lăng Hàn tại chỗ.

Dám đụng đến nữ nhân hắn nhìn trúng?

Chỉ có một con đường chết, đừng mong có người cứu hỗn đản này.

Lăng Hàn thở dài, kém ba tiểu cảnh giới, hơn nữa bản thân Lục Kỳ là thiên tài bài danh mười chín trên tinh võng, chiến lực thực quá cường đại.

Ông, sát khí xung kích ập tới.

Cho dù Lục Kỳ chính là kỳ tài ngút trời thì như thế nào, tâm thần bị đoạt, hắn lâm vào trạng thái mê mang ngắn ngủi.

Lăng Hàn thoát ra, tấm lưới năng lượng biến mất.

Lục Kỳ tỉnh táo lại, sắc mặt lạnh lùng:

- Không ngờ ngươi còn có pháp khí niệm lực!

Pháp khí niệm lực như Thiên Văn ngọc ném ra sẽ tạo thành tổn thương vật lý, cũng có trực tiếp tác dụng lên thần hồn, thậm chí có thể oanh phá thức hải.

Hắn tuyệt đối không tin tưởng Lăng Hàn dùng bí pháp nào đó mới ảnh hưởng đến chính mình, bởi vì hắn tin tưởng với thần trí của mình, cùng giai không thể công phá.

Lăng Hàn cũng không giải thích, đối phương nghĩ thế nào là việc của đối phương, việc này không có ý nghĩa, cho dù hắn giải thích, người kiêu ngạo như Lục Kỳ sẽ tin hay sao?

Hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tiến hành phản kích.

Lục Kỳ thong dong tự nhiên, ưu thế của hắn quá rõ ràng, song chưởng tùy ý oanh kích và tỏa ra uy thế vô địch.

Nhưng Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích, hắn sẽ trúng chiêu, mặc dù chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng cũng làm loạn tiết tấu của hắn, từ đầu đến cuối không có cách gì biến ưu thế thành thắng lợi.

Mấy chục chiêu qua đi, sắc mặt Lục Kỳ tối tăm như mực.

Hắn là Bát Đỉnh, Lăng Hàn chỉ là Ngũ Đỉnh, nhưng hắn chậm chạp không làm gì được Lăng Hàn?

Phải biết, tu vi kém một đỉnh, thực lực sẽ hoàn toàn nghiền ép, hắn không thừa nhận nổi cục diện như vậy.

Nếu như tin tức truyền đi, hắn nhất định sẽ mất hết thể diện, từ đó làm người ta hoài nghi bài danh mười chín của hắn có tiếng không có miếng.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, oanh, trong cơ thể có tiếng sấm, toàn thân biến lớn vô hạn, chỉ trong nháy mắt từ người bình thường biến thành cự nhân.

Oanh!

Hắn xuất chưởng, một chưởng che khuất bầu trời.

Công kích như vậy làm sao cản nổi?

Ầm, bàn tay đập xuống, vùng đất chấn động như địa chấn.

Lục Kỳ lắc người một cái, lại biến thành hình thể bình thường.

Đây không phải bí pháp gì, mà là hắn nắm giữ thần thông.

Đại Lực Kim Cương thể, một trong các Tiên Thiên thần thể cường đại nhất.

Hừ, chỉ một kích như thế, Lăng Hàn sẽ bị oanh sát thành cặn bã.

Nhưng mà, một tòa bảo tháp chìm nổi ẩn chứa Hỗn Độn khí, mơ hồ có thể thấy được bóng người bên trong.

Lăng Hàn!

Lục Kỳ biến sắc, hắn không thể xử lý Lăng Hàn?

Phải biết, Đại Lực Kim Cương thể quá cường đại, cường đại đến thậm chí hắn rất khó điều khiển, trong thời gian ngắn chỉ có thể sử dụng hai đến ba lượt.

Nhưng nhìn bộ dáng Lăng Hàn, rõ ràng không hề tổn thương.

Gặp quỷ!

Hắn nhanh chóng để mắt tới Hỗn Độn Cực Lôi tháp, trực giác làm hắn tin tưởng, Lăng Hàn có thể tránh thoát một kích bộc phát của hắn hoàn toàn là nhờ vào bảo khí này.

Càng xem, hắn càng phát hiện bảo khí kia bất phàm, hắn có ham muốn mãnh liệt chiếm làm của mình.

Hắn lại vận chuyển Tiên Thiên thần thể, hình thể phóng đại, sau đó một chưởng bắt lấy Lăng Hàn.

Hình thể lớn đại biểu cái gì?

Lực lượng lớn.

Ví dụ như con kiến, cho dù là lực sĩ trong bầy kiến, nhưng gặp phải nhân loại thì sao? Cho dù là đứa bé cũng có thể bóp chết con kiến.

Bởi vậy, Lục Kỳ vận chuyển Tiên Thiên thần thể, lực lượng của hắn tăng vọt sánh ngang Sinh Đan cảnh sơ kỳ.

Hắn một tay bắt lấy Lăng Hàn, nhưng Hỗn Độn Cực Lôi tháp bạo phát Hỗn Độn khí tạo thành phòng ngự cường đại, cũng bảo vệ Lăng Hàn vào trong.

- Nát cho ta!

Lục Kỳ hét lớn, giọng nói như sấm sét.

Hắn dùng sức xiết chặt tay phải, muốn phá nát Hỗn Độn khí, sau đó bóp nát Lăng Hàn.

Đây cũng không phải là chuyện không thể nào, Hỗn Độn Cực Lôi tháp là Đế binh tương lai, nhưng nói là pháp khí mạnh nhất trong Chú Đỉnh cảnh nhưng chỉ giới hạn trong Chú Đỉnh cảnh mà thôi. Mấu chốt là, hiện tại Lục Kỳ sánh ngang Sinh Đan cảnh, mặc dù chỉ là Sinh Đan yếu nhất.

Sinh Đan nghiền áp Chú Đỉnh.

Bởi vậy, Hỗn Độn khí vỡ tan, mặc dù Hỗn Độn Cực Lôi tháp không ngừng bạo phát Hỗn Độn khí, nhưng vẫn bị phá hư nhanh chóng.

Đúng lúc này, tư, lôi đình sôi trào.

Lục Kỳ gào lên, hắn buông tay.

Lực lượng của hắn sánh bằng Sinh Đan, cũng không đại biểu phòng ngự cũng như thế, Hỗn Độn Cực Lôi tháp phản kích quá lăng lệ.

Xèo, Lăng Hàn và Hỗn Độn Cực Lôi tháp cùng rơi xuống, nhưng ngay sau đó, hắn đã là ngự khí bay đi, hắn tấn công Lục Kỳ, phát động Đại La Thiên Bảo thuật, quang hoa huyễn lệ, ký hiệu lưu chuyển thành phiến.

Lục Kỳ miễn cưỡng chống mấy chiêu, thân thể hắn thu nhỏ, hắn không thể duy trì hình thể quá lâu.

Hắn cau mày, bảo khí cường đại vượt qua suy nghĩ của hắn, lại có thể miễn cưỡng địch nổi Sinh Đan cảnh.

Ghê tởm, nếu như Tiên Thiên thần thể của hắn có thể vận dụng thời gian dài thì tốt rồi.

Lăng Hàn cũng hồi hộp, Lục Kỳ đúng là cường đại, sau khi vận chuyển Tiên Thiên thần thể lại phát huy ra chiến lực cấp bậc Sinh Đan, kém chút oanh phá phòng ngự của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, cũng thiếu chút bức ra hắn sử dụng Thiên Đạo Hỏa.

Tiên Thiên thần thể đỉnh cấp quá kinh khủng.

Nội tâm nghĩ như vậy, nhưng hắn không do dự lao tới, phát động Đại La Thiên Bảo thuật, hắn tiếp tục oanh kích.

Chiến Thần tam thức cùng Yêu Hầu quyền vừa mới dùng qua, khoảng cách vận chuyển lần nữa còn cần thời gian rất dài, cho nên chỉ có thể vận dụng Đại Thiên La Bảo thuật.

Lục Kỳ nghênh tiếp, hắn muốn oanh sát Lăng Hàn.

Đáng tiếc, công kích của hắn chỉ miễn cưỡng oanh phá Hỗn Độn khí, đừng nói Hỗn Độn Cực Lôi tháp rủ xuống Hỗn Độn khí cuồn cuộn không dứt, bên trong còn có màn sáng tinh thần, muốn làm Lăng Hàn bị thương quả thực là si tâm vọng tưởng.

Sau khi mở ra Hỗn Độn Cực Lôi tháp, muốn sinh ra uy hiếp với Lăng Hàn, cho dù thế nào cũng phải là yêu nghiệt trong mười vị trí đầu trên tinh võng, tu ra Cửu Đỉnh!

Chiến chiến chiến.

Lăng Hàn chỉ cần công không cần thủ, tự nhiên chiếm hết tiện nghi, mấy trăm chiêu qua đi, Lục Kỳ biểu lộ chống đỡ hết nổi.

Hắn gầm lên giận dữ, thu tay trở lại.

Không thể lại đánh, nếu không, hắn sẽ thảm bại.

- Có bản lĩnh thu bảo khí đánh với ta.

Hắn khích tướng.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Tốt, ngươi tự hủy ba Tiên Đỉnh, ta cũng không cần pháp khí.

Cút!

Lục Kỳ kém chút tức điên lên, hắn tu ra Bát Đỉnh dễ dàng sao? Dù là thiên tài như hắn cũng không dám bảo đảm trùng tu một lần có thể lần nữa đạt tới Bát Đỉnh, bởi vì bắt đầu từ Lục Đỉnh, mỗi khi tu ra một đỉnh đều cần thiên phú, vận khí, cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được.

- Đều là đệ tử đồng tông, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nên tiến vào động phủ trước đi.

Tống Lam mở miệng khuyên giải, nàng nhìn Lăng Hàn một chút, lạnh lùng như băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play