Lăng Hàn lên núi.

Có một số trưởng lão lựa chọn ở trong Thánh cung, nhưng cũng có vài trưởng lão lựa chọn ở trên núi, thích một nơi thanh tịnh, Liễu Tam Quân chính là cái sau.

Lăng Hàn đi lên đỉnh núi, hắn nhìn thấy một gian nhà tranh chiếm diện tích cũng không lớn, cũng không nhìn ra nơi này là chỗ ở của cường giả cấp Giáo Chủ.

- Ngươi tới làm cái gì?

Liễu Tam Quân đi ra khỏi nhà.

- Lại muốn giết đạo đồng của lão phu sao?

Đạo đồng trước đó đứng sau lưng hắn, nghe vậy lập tức rụt cổ núp sau lưng Liễu Tam Quân.

Khốn kiếp, người phát tán lời đồn hắn là ác ma ăn người chắc chắn là lão đầu này.

Lăng Hàn im lặng, hắn nhìn thoáng qua tên đạo đồng, đạo đồng sợ đến mức rụt đầu lại, giống như bị Lăng Hàn nhìn một cái là hắn sẽ mất mạng.

- Tiền bối, ta tới đây cảm tạ ngươi.

Hắn chắp tay cảm tạ.

Liễu Tam Quân lạnh lùng nói:

- Cho nên, ngươi dọa đạo đồng của ta sợ như thế?

Đạo đồng vội vàng gật đầu không thôi, thật đáng sợ.

Sắc mặt Lăng Hàn tối tăm, chẳng phải mọi chuyện đều là lão nhân ngươi làm ra hay sao? Hơn nữa, lá gan của đạo đồng này quá nhỏ.

- Làm sao có thể, tiền bối ngài hiểu lầm.

Hắn cười nói.

Hắn biết, Liễu Tam Quân vẫn cảm thấy trở ngại mặt mũi, bởi vì Lăng Hàn thật sự giết đạo đồng của hắn, cho dù hắn có tâm ái tài nhưng có thể biểu đạt quá rõ ràng hay sao?

Cho nên, hắn nhất định phải lãnh đạm với Lăng Hàn, kẹp thương mang pháo.

Biết điểm ấy liền dễ làm, Lăng Hàn pha trộn với Đại Hắc Cẩu lâu như vậy, hắn nói năng ngọt xớt, đánh thái cực vài câu, sau đó gương mặt lạnh lùng của Liễu Tam Quân cũng nở nụ cười.

Đạo đồng kia càng sợ hãi, nếu Liễu Tam Quân bị Lăng Hàn mê hoặc, hắn làm sao bây giờ?

Bị hấp hay biến thành thịt kho tàu?

Lăng Hàn nói với Liễu Tam Quân rất lâu, hắn cũng có nhận thức mới về lão nhân này.

Không sai, Liễu Tam Quân rất bảo thủ, hắn cũng rất bao che khuyết điểm, nhưng bản tính không xấu, trước đó cũng quá tin tưởng Tiết Băng Nguyên, luôn cho rằng người bên cạnh sẽ không lừa gạt mình.

Cuối cùng, lão đầu nói với Lăng Hàn, nếu gặp không hiểu trong tu hành cứ lên núi gặp hắn, nếu gặp phiền toái cũng có thể tới tìm hắn.

Lăng Hàn cảm ơn một tiếng, sau đó xuống núi.

Trừ phi thực sự gặp gỡ đối thủ không thể địch nổi, bằng không Lăng Hàn không thể vận dụng tầng quan hệ này.

Lại nói, có phiền phức liền đi tìm Liễu Tam Quân giải quyết, Liễu Tam Quân sẽ còn thưởng thức hắn sao?

Lăng Hàn đi động phủ mới, hắn nắm giữ trận pháp hạch tâm, về sau chỉ có hắn mới là chủ nhân động phủ này.

Động phủ không lớn, cũng có thể cho hắn và đạo đồng ở lại mà thôi, cho nên muốn cho đám người Nữ Hoàng chia sẻ động phủ là không thực tế.

Hắn thông qua liên tiếp khí nói cho đám người của mình nơi ở mới, lập tức, chẳng những đám người Nữ Hoàng tới, các vưu vật Đàm Mộng, Giang Diệc Phỉ cũng tới chúc mừng hắn, hàm tình mạch mạch, thế công nhu tình lại tới.

Thời điểm vui vẻ hòa thuận, một tên khác không mời tới thăm.

- Ai là Lăng Hàn?

Đó là người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, dáng người thon gầy, nhưng tuyệt không gầy yếu, hắn giống như báo săn, tùy thời có thể lấy bộc phát ra lực lượng kinh khủng.

- Chuyện gì?

Lăng Hàn hỏi.

- Thì ra ngươi chính là Lăng Hàn.

Thanh niên kia nở nụ cười cao ngạo, nói:

- Cũng không có ba tay bốn chân.

Lời này mang theo khiêu khích rất mạnh.

Ngô Khởi Nguyên đi ra, hắn nói:

- Ngươi muốn ăn đòn sao?

Xèo, thanh niên kia lao tới với tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt đã tới trước người Ngô Khởi Nguyên, một chưởng đánh vào vai trái của hắn.

Một kích này quá nhanh, cho dù là Ngô Khởi Nguyên cũng không thể tránh thoát, nhưng gia hỏa này trời sinh thích vật lộn, hắn không cảm thấy bối rối, cũng xuất một quyền đáp trả đối phương.

Bành, hai người trao đổi một kích, đều lui về phía sau.

Ngô Khởi Nguyên trúng một kích nặng hơn một chút, nhưng hắn thể phách cường hoành, đã hóa giải hơn phân nửa lực lượng, bởi vậy, thương thế của hắn không khác gì thanh niên kia.

Thanh niên kia không cam tâm, rõ ràng hắn chiếm được tiên cơ, tấn công đối thủ chưa sẵn sàng, kết quả lại là lưỡng bại câu thương.

Hắn thu hồi ngạo khí, nói:

- Ta tên là Trình Báo, phụng lệnh chủ nhân nhà ta…

Hắn chỉ vào Lăng Hàn:

- … Lập tức đi tới chỗ chủ nhân ta chịu đòn nhận tội, nếu không làm theo, chủ nhân nhà ta sẽ phi thường tức giận! Tin tưởng ta, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy chủ nhân của ta tức giận đâu.

- Chủ nhân nhà ngươi là?

Vũ Văn Thiên hỏi, mặc dù trong lòng của hắn đã có đáp án.

- Lục Kỳ!

Trình Báo ngạo nghễ nói.

Quả nhiên, chính là gia hỏa hạng mười chín kia.

- Tốt rồi, nói đến thế thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Trình Báo cười ha ha, sau đó nghênh ngang rời đi.

Phách lối, thật sự phách lối.

- Lăng Hàn!

Tất cả mọi người nhìn sang Lăng Hàn.

Đối thủ lần này quá mạnh, bài danh tinh võng thứ mười chín, nghe nói đã tu ra tám Tiên Đỉnh, thực lực như vậy không biết nghiền ép Tiết Chiến gấp bao nhiêu lần, còn mạnh hơn xa Tiết Chiến, Lăng Hàn đối kháng như thế nào?

- Không có việc gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Lăng Hàn cười một tiếng, bảo tất cả mọi người an tâm.

- Nếu không thì, buổi tối hôm nay chúng ta đi hạ ám chiêu, phế tiểu tử kia?

Đại Hắc Cẩu đề nghị.

Sắc mặt mọi người tối tăm, đây là chủ ý ngu ngốc, thật sự cho rằng đại năng trong Thánh địa đều là ăn cơm khô?

Nhưng chuyện này lại dùng phương thức khác kết thù vượt qua dự kiến của mọi người.

Tống Lam ra mặt, cầu tình vì Lăng Hàn trước mặt Lục Kỳ.

Mỹ nhân ngưỡng mộ trong lòng ra mặt, đương nhiên Lục Kỳ phải cho mặt mũi, hắn nói tạm thời bỏ qua việc này.

Không phải bỏ qua, là tạm thời bỏ qua, dù sao mặt mũi Lục Kỳ cũng không phải là mặt mũi sao? Tạm thời kéo dài trong bao lâu, vậy phải xem tâm tình của Lục Kỳ.

Lăng Hàn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn không quen biết mỹ nữ Tống Lam, vì cái gì đối phương biện hộ thay hắn?

Nhưng Tống Lam giống như quên chuyện này, chỉ tùy ý khuyên một câu, căn bản không để ở trong lòng.

Tạm thời, tất cả khôi phục bình tĩnh.

Mỗi người đều đang tìm tung tích Đồ Thần thuật, nhưng mấy ngàn vạn năm qua đi, đã không có ai tìm ra, bọn họ cũng không có phát hiện gì.

Nhưng không ai từ bỏ, bởi vì Cửu Dương Thánh Nhân là Thánh Nhân mạnh nhất từ xưa tới nay, Cửu Dương Chỉ cương mãnh vô song, đánh khắp thiên hạ không địch thủ, như vậy Cửu Dương Thánh Nhân lúc tuổi già nghiên cứu ra Đồ Thần thuật sẽ mạnh cỡ nào?

Cho dù là truyền thuyết, mỗi người cũng chăm chỉ tìm kiếm, không muốn từ bỏ.

- Lăng Hàn, gần nhất có một cổ động phủ của Hóa Linh Chân Quân bị phát hiện, có đi thám hiểm hay không?

Vũ Văn Thiên đến tìm hắn.

- Ồ?

Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái,

- Tại sao ngươi có hứng thú như vậy?

Không phải hắn tự đại, nhưng bọn họ ở trong Thánh địa, đạt được tiên thuật chí ít cũng là cấp bậc Hóa Linh Chân Quân, hoàn toàn không cần đi thăm dò động phủ của Hóa Linh Chân Quân?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play