Minh Nguyệt vội vàng chạy ra mời người, qua một lúc có tiếng chuông lục lạc vang lên đinh đinh, một mỹ nữ tuyệt sắc xuất hiện trước mặt Lăng Hàn.

Với tầm mắt của Lăng Hàn cũng không thể không thừa nhận, nữ nhân trước mặt rất đẹp, đẹp đến mức xuất trần mà cao quý, còn đẹp hơn công chúa Yêu tộc mấy phần, gần với Nữ Hoàng và Hổ Nữu.

Phải biết, nàng chỉ bài danh năm mươi ba trên Tuyệt Sắc bảng, nếu là mười vị trí đầu, phong tình của bọn họ cỡ nào?

Có lẽ có thể so sánh với Hổ Nữu và Nữ Hoàng.

Lăng Hàn dùng ánh mắt tán thưởng quan sát vưu vật trước mặt, dáng người của nàng thon dài, rõ ràng thanh tú động lòng người, nhưng bởi vì eo nhỏ nhắn cho nên phần trên và phần dưới đầy đặn, hơn nữa còn có một tia vũ mị.

- Bái kiến Lăng sư huynh.

Nàng mỉm cười, nàng tươi cười lộ ra hàm răng nhỏ, phong tình động lòng người.

Minh Nguyệt nhìn mà ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lăng Hàn chỉ thưởng thức mà thôi, đương nhiên sẽ không loạn. Hắn cười nhạt một tiếng:

- Sư muội tốt.

- Sư huynh ngươi ghét bỏ ta sao, vẫn chưa mời ta ngồi.

Đàm Mộng nói nhỏ nhẹ, giống như chịu ủy giới, làm tim gan người khác như tan chảy.

Lăng Hàn duỗi tay, nói:

- Mời ngồi.

Đàm Mộng lúc này mới tươi tỉnh cười lên, nụ cười như trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.

Nàng dùng tư thế ngồi ưu nhã ngồi xuống, không nói chuyện và yên lặng nhìn Lăng Hàn,.

Lăng Hàn thở dài, nói:

- Minh Nguyệt, không nên nhìn, nhanh đi pha trà.

Minh Nguyệt như tỉnh mộng, hắn vội vàng xoay người đi ra ngoài, bốp, trong lúc đi vội vã hắn va vào cây cột, may mắn không dùng lực, nếu không cây cột sẽ bị đụng gãy.

Đàm Mộng thấy thế, nàng cười khẽ một tiếng.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Sư muội vừa đến, đạo đồng của ta không thể làm việc.

- Lăng sư huynh, ngươi nói ta hồng nhan họa thủy sao?

Đàm Mộng mỉm cười nói.

- Không dám.

Đàm Mộng cười rất mê người:

- Sư huynh ngươi quá khiêm nhường, dùng tu vi Tứ Đỉnh cộng thêm thành tựu đan đạo cao như thế, trong các đệ tử hiện tại, ngươi tuyệt đối bài danh trước ba, có cái gì không dám?

Tuy vỗ mông ngựa rất tốt nhưng Lăng Hàn đã trải qua nhiều việc, hắn sẽ không bị làm loạn đầu óc.

Hắn mỉm cười:

- Có chuyện gì, ngươi không ngại nói thẳng.

- Sư huynh, nghe ngươi nói lời này, không có chuyện gì, ta không thể tới thăm ngươi sao?

Đàm Mộng cười nói.

- Tốt.

Lăng Hàn gật đầu, nói:

- Con người của ta từ trước đến nay thích nói thẳng, không bằng chúng ta đi phòng ngủ, thẳng thắn gặp nhau?

Nụ cười trên mặt Đàm Mộng cứng lại, tuyệt đối không ngờ Lăng Hàn lại trực tiếp như vậy.

Nàng đúng là nhìn Lăng Hàn với con mắt khác, nhưng tuyệt đối không phải phương diện nam nữ, mà là nhìn trúng năng lực đan đạo của Lăng Hàn, mới có thể dùng mị lực cá nhân mê đảo Lăng Hàn.

Ở trong lòng nàng, có thể làm phu quân của nàng phải là tồn tại trong tốp một trăm trên tinh võng.

Mặc dù Lăng Hàn tu ra Tứ Đỉnh, nhưng cũng chỉ có như thế, bài danh trên tinh võng nhiều nhất chỉ bảy trăm, còn cách tốp một trăm xa lắm.

- Lăng sư huynh ngươi nói đùa.

Đàm Mộng miễn cưỡng cười nói.

- Ta không nói đùa ở phương diện này.

Lăng Hàn lắc đầu, vẻ mặt đầy đứng đắn.

Đàm Mộng im lặng, cảm giác giống như gặp lưu manh, nàng không có lực chống đỡ.

Nàng cũng không phải không tự tin vào mỹ mạo của mình, hơn nữa nàng còn có trí tuệ cũng hơn người, nếu không, chẳng phải nàng sẽ biến thành bình hoa, bao cỏ hay sao? Nhưng gặp được Lăng Hàn xuất chiêu không theo lẽ thường, trí thông minh của nàng gần như ngắn lại.

Cũng may, Minh Nguyệt vừa vặn đưa nước trà tới, nàng vội vàng bưng lên uống, vừa bình phục tâm tình, vừa sửa sang lại suy nghĩ.

Nàng quyết định không thể khách sáo, nếu không sẽ bị Lăng Hàn đùa giỡn chết.

- Lăng sư huynh, kỳ thật ta tới đây là có việc nhờ ngươi hỗ trợ.

Lăng Hàn thở dài:

- Thì ra ngươi đang đùa giỡn ta?

Đàm Mộng xạm mặt, đùa giỡn ngươi?

Ta dám đùa giỡn ngươi sao, rõ ràng là ngươi đang đùa giỡn ta.

Nàng xem như hiểu rồi, Lăng Hàn không có xem nàng như nữ thần, cũng không có lòng ái mộ nàng, nếu không, không có nam nhân nào lại cố ý nói với nữ nhân như thế.

- Ta nghĩ mời sư huynh luyện giúp ta một lô Nguyệt Lượng đan.

Nàng chỉ xem như không có nghe thấy Lăng Hàn nói gì, cũng tường thuật ý đồ tới.

Nguyệt Lượng đan?

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn “a” một tiếng.

Hắn chưa từng luyện chế Nguyệt Lượng đan, nhưng hắn đã xem qua giới thiệu về đan dược này, kỳ thật không quan hệ tới tu luyện, nó chỉ tăng cường mị lực mà thôi.

Khí chất là thứ hư ảo, nhưng nghe nói Nguyệt Lượng đan có thể tăng cường khí chất và mị lực.

Hiển nhiên, Đàm Mộng vẫn chưa vừa ý với bài danh năm mươi ba trên Tuyệt Sắc bảng, nàng còn muốn trở thành người thứ bốn mươi, ba mươi, thậm chí cao hơn.

Đối với cường giả, dung mạo có thay đổi hay không không quan trọng, nhưng khí chất lại khác.

Lăng Hàn cười cười, nói:

- Ta chưa từng luyện đan giúp người ta, không bằng, chúng ta đi phòng ngủ nói chuyện?

Đàm Mộng lại biến sắc, nói:

- Sư huynh ngươi không nên nói đùa.

- Ta là người đứng đắn, tại sao lại cầm chuyện này ra nói đùa?

Lăng Hàn nói.

Đàm Mộng vẫn không đỡ nổi, nàng nói thân thể mệt mỏi nên rời đi.

Lăng Hàn chỉ cười, nữ nhân này rõ ràng muốn hắn luyện đan không công, nói giỡn, hắn thiếu tiền, nghĩ hay lắm.

Sau khi ra khỏi cửa, trí thông minh của Đàm Mộng lại khôi phục như cũ.

- Không tốt, trúng kế!

Nàng lập tức ý thức được không thích hợp, nếu như Lăng Hàn thật sự là sắc quỷ, hắn làm sao có khả năng trở thành đan võ song tuyệt?

Cho nên, đối phương cố ý dùng phương thức như vậy đuổi mình đi.

Mặc dù đã nghĩ thông suốt, nhưng Đàm Mộng lại không cam lòng.

Đường đường vưu vật trên Tuyệt Sắc bảng lại bị người ta cự tuyệt?

Quá tổn thương tự tôn.

Không được, nàng tuyệt không thể nuốt cục tức này.

Không chỉ Đàm Mộng, khác hai vị vưu vật Tuyệt Sắc bảng khác cũng tới bái phỏng Lăng Hàn, nhưng các nàng không phải mời Lăng Hàn luyện đan, các nàng muốn lôi kéo nhân tài như Lăng Hàn mà thôi.

Trong lúc nhất thời, ba đại vưu vật cùng tới thăm Lăng Hàn truyền đi xôn xao, cũng làm cho Lăng Hàn biến thành công địch của mọi người.

Giống như Cam Bình, Lâm Thất đều công khai nói Lăng Hàn chỉ biết luyện đan, thực lực thường thường, nếu dám giao thủ với bọn họ, trong vòng mười chiêu tất bại.

Lăng Hàn suy nghĩ, có nên hẹn hai người chiến đấu, sau đó thu vé vào cửa, kiếm chút điểm cống hiến hay không?

Nhưng điểm cống hiến không thể chuyển nhượng, đây chính là cái vấn đề.

Lăng Hàn cũng lên tiếng, muốn chiến liền chiến.

Nhưng Cam Bình cùng Lâm Thất lại tỏ vẻ khinh thường giao thủ với kẻ yếu như Lăng Hàn, ức hiếp một Đan sư sẽ làm mất thân phận của bọn họ.

Khốn kiếp, nói muốn đánh chính là bọn họ, nói không đánh cũng là bọn họ.

Lăng Hàn không thèm để ý, hắn thông qua tinh võng mua vật liệu, hắn muốn chế tác trận cơ Tam Tương Bảo Bình trận.

Đây không phải việc một sớm một chiều, hắn khổ tâm nghiên cứu, lại làm hư rất nhiều vật liệu nhưng không thể chế tác trận cơ.

Hắn hiện tại bận rộn nhiều việc, trừ tu luyện ra, hắn còn muốn luyện đan, nghiên cứu trận pháp, mấy ngày sau, hắn dự định ra ngoài đi một chút, cũng thay đổi tâm tình của mình.

Đi một hồi, hắn lại có cảm ngộ, lúc này ngồi dưới một gốc cây bắt lấy tia linh cảm kia, ba, trên đỉnh đầu có thứ gì đó rơi xuống.

Hắn vội vàng né tránh, ngẩng đầu nhìn lên, trên cây có một lão giả đang đứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play