Nam tử áo đỏ tấn công, Vũ Văn Thiên cười ha ha, hắn vươn tay tát nam tử áo đỏ một cái.

Bốp, hắn tát một cái, nam tử áo đỏ bay ngược về phía sau.

Một bóng người xẹt qua, bốp, hắn ngã xuống đất, cũng không còn nhúc nhích.

Chuyện này!

Da mặt bốn người Phòng Bình co giật, trong mắt lộ ra sợ hãi.

Một tát đánh bay người của mình, thực lực đối phương mạnh cỡ nào? Hỏng bét, đá trúng thiết bản.

Vũ Văn Thiên có tâm trạng bức bộc phát tận trời, hắn chắp tay sau lưng và tới gần bốn người Phòng Bình:

- Thế nào, còn có người nào muốn ta quỳ xuống không?

- Ha ha, thất kính thất kính!

Phòng Bình chắp tay, hắn nháy mắt với ba tên đồng bọn, bốn người đồng thời quay người chạy đi.

Chạy, nam tử kia vô cùng có khả năng bài danh năm ngàn hoặc cao hơn, không thể va chạm khí lực với hắn.

- Tiểu Ngô, giúp ta một tay!

Vũ Văn Thiên kêu lên, hắn lập tức đuổi theo đối phương.

- Được!

Ngô Khởi Nguyên xông ra ngoài, thân như man ngưu, ầm ầm, mặt đất phát ra tiếng nổ mạnh.

Hai người xuất thủ, bốn người Phòng Bình còn chưa chạy đi đã bị cản lại.

-[if!supportLineBreakNewLine]-->

dif]-->

Nếu đám người này làm mồng một, Vũ Văn Thiên sẽ làm ngày rằm, đầu tiên hắn sẽ cướp sạch đám người này, sau đó lại phá hư liên tiếp khí của năm người Phòng Bình, bởi như vậy sẽ đào thải bọn họ.

Năm người Phòng Bình tức giận rời đi nhưng miệng không dám nói gì, Ngô Khởi Nguyên và Vũ Văn Thiên quá cường đại, ít nhất bọn họ không phải đối thủ.

- Đi, tiếp tục đi.

Lăng Hàn cười nói.

Bọn họ tiếp tục đi săn bắn hung thú, nhưng ngày kế mặc dù giết không ít nhưng không tìm ra yêu hạch.

Ban đêm, bọn họ đào hố ngủ, sau một đêm, sắc trời dần dần sáng, bọn họ tu luyện khi mặt trời mọc, vẫn như mọi ngày.

Ban ngày, bọn họ tiếp tục săn bắn, bọn họ không khác gì người rừng kiếm ăn trong rừng nguyên thủy.

Đến ngày thứ năm, bọn họ đã rời khỏi rừng cây, phía trước xuất hiện một thảo nguyên to lớn, cỏ xanh cao bằng người, nếu không nhảy lên quan sát, thị lực của bọn họ giảm mạnh, bởi vì không thể nhìn ra xa.

Mười người Lăng Hàn đạp cỏ mà đi, đối với Chú Đỉnh mà nói, chỉ cần có nơi mượn lực lượng rất nhỏ, bọn họ có thể đạp không mà đi, cho nên đạp cỏ không thành vấn đề.

Bọn họ tiếp tục săn bắn, thu hoạch tương đối khá, trên thảo nguyên có một loại hung thú cùng loại với man ngưu, chúng có sừng tam giác, hơn nữa ưa thích đi chung tốp năm tốp ba, là đối tượng săn giết tốt nhất.

Cứ tiếp tục như thế, đến ngày thứ bảy...

Ngày hôm nay, bọn họ tiến hành truy tung như mọi khi, nhưng đột nhiên, mỗi người đều có cảm giác mặt đất rung động rất mạnh.

- Xảy ra chuyện gì?

Mười người không hiểu, ngay từ đầu còn tưởng rằng có đại chiến phát sinh, chiến đấu cấp bậc Chú Đỉnh không thể tạo thành hiệu quả như thế, nhưng rất nhanh, mặt đất càng ngày càng rung động mạnh, cỏ xanh chập chờn như gợn sóng.

- Nhìn kìa!

Ngô Khởi Nguyên chỉ lên bầu trời, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều bóng đen, bởi vì khoảng cách quá xa xôi, cho nên không nhìn rõ cụ thể là cái gì.

- Xa như vậy vẫn có thể thấy rõ ràng, hình thể vô cùng to lớn.

- Chính bọn chúng làm mặt đất rung động?

Qua một lúc, những bóng đen kia trở nên rõ ràng, có cả ngàn con sư tử mọc cánh, hình thể to lớn đến kinh người bay tới, cho dù cách rất xa nhưng chúng vẫn tỏa ra hung uy đáng sợ.

Trong đội ngũ, có một ít người thực lực yếu cảm thấy hai chân mềm nhũn ra, hiển nhiên bị hung uy chấn nhiếp, là áp chế cấp độ sinh mệnh.

- Mau ngồi xuống, đám hung thú kia đang kiếm ăn!

Ngô Khởi Nguyên kêu lên.

Mọi người vội vàng nhảy ra khỏi ngọn cỏ và nấp trong đống cỏ.

Những sư tử kia thấp nhất cũng có thực lực Tứ Đỉnh Ngũ Đỉnh, nếu không, không có khả năng có hung uy khủng bố như vậy, một đầu hai đầu không tính là gì, nhưng mấy ngàn con tụ tập lại với nhau, có ai ngăn cản nổi?

Cho dù là Lăng Hàn cũng không được.

Mặt đất chấn động càng ngày càng mạnh.

- Không đúng!

Lăng Hàn cau mày, đám sư tử bay trên bầu trời, cho dù chúng có thực lực mạnh hơn nữa, tại sao lại làm mặt đất rung động?

Hắn ngự khí bay lên, sau khi đi tới vị trí cao hơn, đôi mắt hắn biến hóa.

- Chạy mau!

Hắn nói với đám người bên dưới, sau đó hắn ngự khí bay đi.

Mọi người không rõ tình huống, nhưng Lăng Hàn kinh hoàng thất thố bỏ chạy như thế, bọn họ có thể làm gì?

Bọn họ cùng nhau ngự khí bay đi cùng Lăng Hàn.

Sau khi bay lên trời, bọn họ quay đầu nhìn lại, sau đó cả đám hoảng hốt.

Phía đường chân trời có vô số man ngưu chạy tới, số lượng đạt tới mười mấy vạn con, bọn chúng phi nước đại trên mặt đất, trên trời có sư tử bay, thỉnh thoảng có một con lao xuống bắt lấy một con man ngưu, trong nháy mắt xé tan man ngưu thành từng mảnh.

Thảm, bị đàn sư tử săn bắt, hết lần này tới lần khác đám man ngưu lại chạy về hướng của bọn họ, cũng kéo bọn họ xuống nước.

Không quản có mấy ngàn con sư thú hay mười mấy vạn con man ngưu, đây là số lượng kinh khủng, dễ dàng hủy diệt đội ngũ bọn họ.

Cho dù người nơi đây liên thủ với nhau, đối mặt cục diện như vậy cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh.

Xèo, một tia sáng đỏ bắn tới.

Một tên đồng đội phát ra tiếng kêu thảm thiết, hắn bị tia sáng đánh trúng, nơi bụng xuất hiện lỗ máu, hắn không thể không rơi xuống.

Lăng Hàn không thể cứu chữa, hắn vội vàng cầm lấy liên tiếp khí nói:

- Tranh thủ cầu cứu!

Lúc này, trừ đại năng Thánh địa ra, còn ai dám cứu hắn?

Chỉ có thể từ bỏ.

Hắn nhìn về phía đám sư thú kia, có một con trong đó bắn ra tia sáng đỏ trọng thương hắn.

Khoảng cách xa như vậy, uy lực một kích còn mạnh như thế, con sư tử kia thấp nhất cũng có tu vi Lục Đỉnh.

Khốn kiếp, trong toàn bộ tinh không, võ giả đột phá Tứ Đỉnh chưa tới ngàn người, tại sao hung thú nơi này đều có thực lực Ngũ Đỉnh Lục Đỉnh?

- Hệ thống tu luyện của hung thú khác biệt, bọn chúng trưởng thành dựa vào huyết mạch quyết định, cho nên có thể đạt tới cấp bậc gì, sau khi trưởng thành có thể đạt tới cấp bậc gì, tất cả không dựa vào thiên phú quyết định. Nhưng một khi đạt tới hạn mức cao nhất của huyết mạch, bọn chúng sẽ mất khả năng tiến thêm một bước.

Đây là Ngô Khởi Nguyên thông qua liên tiếp khí nói chuyện, dường như hắn nghe thấy Lăng Hàn nói thầm, không ngờ còn có tâm tư giải thích cho Lăng Hàn nghe.

Thì ra là thế.

A, bảy tiểu oa nhi có tính là hung thú không?

Các nàng không cần tu luyện, nhưng tu vi lại tăng lên như bay, cho dù là Tiên Thiên Thánh Thể cũng không có khả năng như thế, hoàn toàn phù hợp hình thức tăng lên của hung thú.

Nhưng muốn nói các nàng là hung thú, mỗi người đều thông minh hơn người, các nàng hoàn toàn khác với hung thú.

Thật cổ quái.

Lăng Hàn thu hồi suy nghĩ, hắn vội vàng đáp xuống, sau đó thu hồi Hỗn Độn Cực Lôi tháp, bay trên trời không an toàn, như vậy sẽ biến thành bia sống cho đám sư tử, hắn còn có thể hóa giải một đạo hai đạo công kích, nhưng mấy chục đạo thậm chí mấy trăm đạo thì sao?

Hắn đàng hoàng chạy trên mặt đất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play