Ngô Khởi Nguyên từ nhỏ chiến đấu trong rừng nguyên thủy, đối với hắn mà nói, hắn quen thuộc hung thú hơn quen thuộc với người.

Cái gì gọi là hung thú?

Sinh linh như Đại Hắc Cẩu đi lên con đường tu luyện, mở ra linh trí, lúc này gọi là Yêu thú, hung thú đi lên con đường tu luyện nhưng không mở ra linh trí, chúng chỉ biết giết chóc.

Việc này rất kỳ quái, rõ ràng đều có thể tu luyện, thậm chí vô cùng cường đại nhưng lại ngơ ngơ ngác ngác, sẽ làm việc dựa theo bản năng.

Chỉ có thể nói thiên địa thần kỳ.

Ngô Khởi Nguyên vô cùng giỏi về tìm kiếm tung tích hung thú, hơn nữa chỉ cần có thể từ một ít tin tức phán đoán ra thực lực của hung thú, năng lực như vậy dùng quá tốt, ngày kế tiếp, tiểu đội đã đánh chết mười ba con hung thú, có thể nói chiến quả rất khả quan.

Số lượng mười ba con cũng không ít, bởi vì bọn họ đánh giết đều là hung thú cấp bậc Chú Đỉnh, lại tồn tại này, cho dù tìm khắp Man Bạo tinh cũng không tìm được bao nhiêu, Man Bạo tinh lớn cỡ nào, chỉ dùng một ngày có thể thu hoạch như vậy là rất đáng quý.

Ban đêm, bọn họ không hành động.

Không phải bọn họ không muốn, mà là sau ban đêm, những hung thú mạnh hơn sẽ rời khỏi hang ổ săn mồi, đi đêm quá nguy hiểm.

Bọn họ nhìn thấy một con dơi bốn cánh bay giữa không trung, giương cánh dài vạn trượng, cũng che khuất mặt trăng trên trời, một đạo sóng âm quét qua làm núi rừng sụp đổ, cảnh tượng như vậy quá đáng sợ.

Nó chính là hung thú đầu Sinh Đan cảnh, nó không kiêng kỵ tìm kiếm con mồi, nhưng nó vừa mới bay qua một ngọn núi, đột nhiên trong núi bắn ra một tấm lụa đỏ cuốn lấy con dơi, sau đó kéo nó xuống đất, kế tiếp không còn âm thanh nào.

Mạnh được yếu thua, luật rừng.

Ban đêm nguy hiểm như thế, còn ai dám chạy loạn?

Mọi người đang ở quanh đống củi nhưng không dám nhóm lửa, cũng không dám nằm trên tàng cây, bọn họ đào hố chôn mình xuống đất.

Hiện tại, loại phương pháp này an toàn nhất.

Một đêm qua đi, mọi người bắt đầu tu luyện vào sáng sớm.

Việc này khác nhau quá lớn.

Người như Lăng Hàn, Vũ Văn Thiên, Ngô Khởi Nguyên, lúc ba người tu luyện giống như hóa thành ba vòng xoáy, không ngừng hấp thụ lực lượng thiên địa bốn phía, những người khác so sánh với bọn họ chẳng khác gì bọt nước, chênh lệch lớn đến mức kinh người.

Việc này làm mọi người không thể không phục, ba người Lăng Hàn cường đại đến mức nghiền ép bọn họ cũng không phải không có đạo lý.

Sau khi tu luyện xong, bọn họ bắt đầu săn bắn.

- Có một đầu lớn.

Ngô Khởi Nguyên nói, bọn họ đang đi trong khu rừng, bốn phía có dấu tích chiến đấu ở khắp nơi.

- Hai con hung thú phát sinh kịch chiến, một con chiến thắng, theo ta phỏng đoán, con thắng có chiến lực tương đương Lục Đỉnh, nhưng đối thủ của nó cũng không yếu, dẫn đến nó trọng thương.

- Có muốn mạo hiểm đánh một trận hay không?

Tương đương với Lục Đỉnh?

Tất cả mọi người hoảng sợ, bọn họ có thể chống lại hay sao?

Chỉ chênh lệch một đỉnh nhưng chiến lực sẽ nghiền ép kẻ yếu hơn, cho dù Vũ Văn Thiên cùng Ngô Khởi Nguyên cũng chỉ là Tứ Đỉnh, còn kém hơn hai đỉnh.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn lên người Lăng Hàn.

Bọn họ cũng không biết tu vi cụ thể của Lăng Hàn là gì, nhưng có thể tuỳ tiện nghiền ép Vũ Văn Thiên và Ngô Khởi Nguyên, cho dù thế nào cũng là Ngũ Đỉnh.

Ngũ Đỉnh đấu Lục Đỉnh, mặc dù vẫn ở thế yếu nhưng Ngô Khởi Nguyên cũng đã nói, con hung thú kia trọng thương, thực lực không còn bảo trì ở mức Lục Đỉnh, bọn họ lại có chín người, nếu liên thủ có thể đánh chết nó.

Trái lại, nếu bọn họ có thể đánh chết hung thú Lục Đỉnh, bọn họ sẽ đạt được bao nhiêu điểm số?

Cầu phú quý trong nguy hiểm.

Lăng Hàn cười một tiếng, nói:

- Tốt, chúng ta đi xem một chút.

Ngô Khởi Nguyên dẫn đường, mọi người đi theo, lần theo dấu chân của hung thú kia.

Đi một lúc lâu, phía trước xuất hiện một hồ nước. Hồ nước không lớn, chỗ rộng nhất cũng chỉ đạt năm dặm, nước hồ xanh biếc, trong hồ còn mọc rất nhiều tảo ngăn cách ánh mắt, cho nên không ai có thể nhìn sâu vào mặt nước.

- Tung tích dừng ở nơi này.

Ngô Khởi Nguyên ngửi đông ngửi tây một lúc, nói:

- Ta đoán ra rồi, đầu hung thú kia đang ở trong hồ.

- Tốt, ép nó đi ra.

Vũ Văn Thiên nói, hắn cầm một thanh kiếm, bí lực phun trào, tất cả hoa văn trên kiếm phát sáng.

Hắn nâng kiếm lên, xoát, kiếm quang chém vào trong hồ.

Kiếm khí màu xanh nhanh như lôi đình, kiếm quang bắn vào trong hồ, ngay sau đó có một bức tường nước bắn lên cao, nước hồ giảm xuống rất nhiều.

- Oa!

Một tiếng kêu vang lên, một con quái vật trong hồ lao ra ngoài, nó lớn bằng một căn nhà, đó là một con ếch xanh!

Con ếch có màu xanh thẫm nhưng từ đầu đến phần lưng lại có hoa văn màu đỏ, từ đó làm nó càng hung ác. Ngực của con ếch có một vết thương rất sâu, hơn nữa vết thương vẫn còn chảy máu tươi, máu tươi trên miệng vết thương cũng dần đông cứng.

Con ếch mở to mắt như hạt châu, nó nhìn thẳng vào đám người Lăng Hàn.

- Oa!

Đột nhiên nó giết tới, con ếch tung người nhảy lên cao, sau đó nó hạ xuống thật nhanh, dường như nó muốn dùng hình thể khổng lồ đè chết bọn họ.

Mọi người vội vàng phân tán ra chung quanh, cho dù là Ngô Khởi Nguyên cùng Vũ Văn Thiên cũng không ngoại lệ, con ếch có khả năng có chiến lực Lục Đỉnh, cho dù nó hiện tại trọng thương nhưng cũng tương đương cao thủ Ngũ Đỉnh.

Nếu ngạnh kháng với nó, bọn họ sẽ chết.

Chỉ có Lăng Hàn không lui, hắn híp mắt và siết chặt nắm đất.

Hắn muốn xem thực lực của mình hiện tại đạt tới cấp bậc gì.

Xèo, hắn nhảy lên nghênh đón công kích của con ếch.

Tốc độ của một người một ếch nhanh đến mức kinh người, lúc bọn họ va chạm với nhau, lực lượng va chạm kinh khủng bộc phát, từng phiến ký hiệu nổ tung, mỗi người bị ánh sáng làm chói mắt, cho nên không ai nhìn rõ cái gì.

Ầm, lúc này hai bóng dáng bay ngược về phía sau, một lớn một nhỏ, chính là con ếch và Lăng Hàn.

Không phải chứ!

Ánh mắt chín đội viên kia mở to, Lăng Hàn có thể đấu sức với con ếch?

Lăng Hàn cười ha ha, hắn tràn đầy lòng tin, sức mạnh của hắn không kém gì con ếch, hắn có nắm chắc sẽ đánh thắng con ếch trước mặt.

So tiên thuật thần thông, hắn sợ ai?

Vào lúc đáp xuống đất, Lăng Hàn phát lực lao lên phía trước, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai lao tới giết con ếch.

Con ếch bộc phát hung tính đáng sợ, nó phát ra tiếng “oa” thật lớn, sóng âm đáng sợ bộc phát, ba ba ba ba, những hạt nhỏ bé trong không khí bị sóng âm đánh vỡ.

Thế công của Lăng Hàn bị sóng âm ngăn chặn, thậm chí sóng âm cường đại có thể đánh nổ hắn.

Ngay sau đó, trên người Lăng Hàn xuất hiện màn sáng tinh thần ngăn cản công kích.

Con ếch lộ ra vẻ mặt e dè, cho dù nó là hung thú không mở trí tuệ nhưng bản năng sinh tồn làm nó ý thức đối thủ không dễ chọc. Nó cúi đầu, hưu hưu hưu, hoa văn đỏ rực trên sống lưng bắn ra từng tơ máu về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn không sợ, hắn vung quyền nghênh tiếp, Thiên Đạo Hỏa quấn quanh, nhiệt độ khủng khiếp đốt những tơ máu kia thành tro bụi.

Rốt cuộc hắn có thể lao tới gần con ếch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play