Ngoài cửa, Đàm Chính Kiệt bò dậy, mặt mũi mang theo phẫn nộ và xấu hổ.

Hắn bị người ta ném ra khỏi cửa.

Vô cùng nhục nhã.

Mặc dù bên ngoài cũng không có người nhìn thấy cảnh này, nhưng Lăng Hàn thấy được, ba tên tôi tớ thấy được, hắn sẽ vĩnh viễn ghi nhớ việc này.

Hắn nhất định phải báo thù!

Hắn báo thù bằng cách nào?

- Đúng rồi, chín ngày sau sẽ tiến hành giải thi đấu đoạt màu, đến lúc đó ta mời mấy người liên thủ đối phó hắn!

Đôi mắt Đàm Chính Kiệt xoay tròn, hắn nghĩ ra một ý kiến, hắn cười lạnh hắc hắc, nói:

- Thực lực ngươi mạnh thì như thế nào, một đấu một ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng có mười người vây đánh, ta cũng không tin ngươi không nằm xuống!

...

Lăng Hàn cũng không lo lắng Đàm Chính Kiệt trả thù, đây là hạt nhân phủ, ai có can đảm làm loạn?

Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không có xem Đàm Chính Kiệt là chuyện gì quan trọng, trong mắt hắn, Đàm Chính Kiệt tính là cái gì?

Hai ngày sau đó, Liễu Huân Vũ lại chạy tới, nói bảo Lăng Hàn tham gia một hoạt động.

- Bảy ngày sau sẽ cử hành tranh tài đoạt màu.

Nàng nói.

- Cái gì là tranh tài đoạt màu?

Lăng Hàn hỏi.

- A, đây là thi đấu trong Giáp Nguyên phủ chúng ta, ý nghĩa chính là xúc tiến hữu nghị giữa mọi người.

Liễu Huân Vũ vừa cười vừa nói:

- Đó là lúc mọi người cùng tranh đoạt thải cầu, ai có thể cướp được thì ngươi đó thắng.

- Thắng cho bao nhiêu tiền thưởng?

Lăng Hàn lại hỏi.

Liễu Huân Vũ tối mặt, trong mắt ngươi chỉ có tiền sao?

Ta đã nói rất rõ ràng, ý nghĩa chính là xúc tiến hữu nghị giữa mọi người, tại sao ngươi lại nghĩ tới tiền?

- Không có tiền thưởng.

Nàng lắc đầu, sau đó lại nói:

- Nhưng mà bên thắng được ban thưởng vượt qua cả bảo vật, mỗi lần cử hành đều cạnh tranh kịch liệt.

- A, là cái gì?

Lăng Hàn sinh ra hứng thú.

Liễu Huân Vũ cười nói:

- Người đoạt được thải cầu cuối cùng sẽ có thể rời khỏi Giáp Nguyên phủ, thu hoạch được một ngày tự do.

Một ngày tự do?

Phần thưởng này rẻ tới đáng thương, lúc nào một ngày ra ngoài biến thành bảo vật?

Nhưng đối với những hạt nhân như Lăng Hàn, một ngày tự do vô cùng đáng quý.

Khó trách mỗi lần đều tranh cướp vỡ đầu.

Lăng Hàn nhìn Liễu Huân Vũ, bên trong Giáp Nguyên phủ có ba Chú Đỉnh cảnh, vậy ai tranh nổi ba người này? Mặc dù Lăng Hàn có lòng tin với mình nhưng cũng không cho rằng có thể thắng qua Chú Đỉnh.

Đây cũng không phải là Lang nhân Đại tế tự, hắn vì sống sót có thể xuất hết thủ đoạn.

Hơn nữa lúc ấy còn có rất nhiều người hỗ trợ, hấp dẫn lực chú ý của Lang tộc Đại tế tự, từ đó mới có thể giúp Thiên Văn ngọc kiến công.

Trong tình huống bình thường, Trúc Cơ yêu nghiệt hơn nữa cũng khó thắng nổi Chú Đỉnh.

Có lẽ Lăng Hàn đạt tới Trúc Cực Cơ sẽ có tư cách khiêu chiến.

Liễu Huân Vũ cười cười, lắc đầu nói:

- Yên tâm, ba Chú Đỉnh chúng ta không tham gia.

Như vậy cũng tốt, trong Trúc Cơ cảnh, Lăng Hàn là vô địch.

Nhưng mà Lăng Hàn đang tự hỏi những ý nghĩa ẩn giấu sau đó.

Tự do đối với những hạt nhân như bọn họ là xa xỉ phẩm nhưng cũng chỉ có một ngày mà thôi.

Nhưng ba Chú Đỉnh cảnh lại từ bỏ cơ hội như vậy?

Vì cái gì?

Nói rõ bọn họ còn có con đường khác rời khỏi Giáp Nguyên phủ.

Nếu bọn họ đứng ra tổ chức lễ hội này, bọn họ dựa vào cái gì có thể giúp bên thắng thu hoạch quyền lực rời khỏi Tông nhân phủ?

Thú vị.

Lăng Hàn gật đầu, nói:

- Tốt, đến lúc đó ta sẽ tham gia.

Liễu Huân Vũ nở nụ cười xinh đẹp, sau đó đột nhiên dừng lại:

- Ngươi có mâu thuẫn với Đàm Chính Kiệt đúng không?

- Không có.

Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc,

- Con người của ta vô cùng chú trọng quan hệ đồng đội, làm sao có thể gây ra mâu thuẫn.

- Vậy là tốt rồi.

Liễu Huân Vũ gật đầu, nàng quay người rời đi.

Lăng Hàn nhìn nàng rời đi, sau đó sờ cằm.

Liễu Huân Vũ lại đột nhiên hỏi hắn mâu thuẫn với Đàm Chính Kiệt, hiển nhiên đã biết hắn có ân oán với Đàm Chính Kiệt, dù sao Đàm Chính Kiệt mở miệng nói một tiếng Liễu tỷ. Nhưng Liễu Huân Vũ cũng không có bóc trần sự thật, là vì cái gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ quan hệ tới đan thuật của hắn.

Một Đan sư có thể luyện chế Hóa Cơ đan, ngày sau tiền đồ vô lượng.

Lăng Hàn chỉ cần một cơ hội, hắn cầm Hóa Cơ đan ra ngoài đi dạo một vòng, nhất định có thể kết giao nhân mạch, từ đó hắn có thể rời khỏi Giáp Nguyên phủ.

Một phương diện khác, đám người Nữ Hoàng, Lâm Lạc cũng đã đi tới Nguyệt Hoa tinh, bọn họ thông qua tinh võng lấy được liên hệ với Lăng Hàn, bọn họ nói nơi dừng chân cho Lăng Hàn biết.

Bọn họ sẽ nghĩ biện pháp bái vào trong tông môn nào đó, cũng giúp mình có được thân phận hợp pháp, từ trên lý luận, mỗi người bọn họ là dân nhập cư trái phép, cần phải tẩy trắng.

Hơn nữa bọn họ cũng không thể luôn luôn dựa vào Lăng Hàn thu hoạch tài nguyên tu luyện, phải biết bọn họ vốn là bá chủ chân chính ở Nguyên thế giới, có ai không phải người tâm cao khí ngạo?

Lăng Hàn kiên nhẫn chờ đợi, mỗi ngày hắn đều luyện đan, một ngày chí ít luyện bốn lô, hắn để dành rất nhiều Hóa Cơ đan, hắn thông qua tinh võng bán Hóa Cơ đan và được mười tên khách nhân kia tán thành, thế là Lăng Hàn trừ có ngoại hiệu mê tiền trên tinh võng ra, hắn còn có xưng hào thiên tài đan đạo, mà danh xưng này rất có ý nghĩa.

Thời gian bảy ngày qua đi.

Giải thi đấu đoạt màu sắp bắt đầu.

Bên trong Giáp Nguyên phủ có hai mươi tên Trúc Cơ, toàn bộ đều tham gia so tài lần này.

Đương nhiên cũng được thiết lập trong sa trường, một quả thải cầu bị đặt vào giữa sân.

Giải thi đấu đoạt màu này có quy tắc, thứ nhất, không cho phép ngự khí bay lên, không cho phép nhảy lên vượt qua mười trượng, thứ hai, cướp được thải cầu cũng không đại biểu chiến thắng, cần phải mang ra khỏi sa trường, nhưng người khác có thể cướp, còn có thể đánh nổ thải cầu, một khi thải cầu bị đánh nổ sẽ dỡ bỏ tranh tài, đổi một quả mới sau đó bắt đầu lại.

Trên nguyên tắc không cho phép cố ý đả thương người, nhưng nếu là tranh đoạt, vậy khẳng định sẽ có va chạm kịch liệt, chuyện bị thương là không tránh khỏi.

Lăng Hàn nhìn lướt qua, nhìn thấy Đàm Chính Kiệt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, có sát khí tỏa ra.

A, xem ra người này còn chưa tiếp thu giáo huấn, còn muốn gây sự.

Tùy tiện, cùng lắm đánh hắn một trận là được.

Liễu Huân Vũ và Hàn Băng, Triệu Tiếu cũng tới, ba người còn đảm nhiệm chức trọng tài, phân sa trường thành ba cái sừng.

- Bắt đầu đi.

Liễu Huân Vũ phất phất tay.

Lúc này mọi người phóng vào trong sa trường, chỗ đó có một viên thải cầu.

Lăng Hàn tốc độ nhanh nhất, hắn không có dư thời gian, xoát xoát xoát, bước chân như bay, hắn đi tới bên cạnh thải cầu đầu tiên, sau đó cúi người một cái và cầm thải cầu lên.

A?

Hắn kinh ngạc phát hiện, thải cầu giống như mọc rễ dưới đất, nếu như hắn dùng lực nâng lên, vậy thải cầu sẽ nổ tung.

Đây là thải cầu bình thường, nó làm sao chịu được lực lượng Trúc Cơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play