Sắc mặt Mã hoàng hậu khó coi.

Nàng mượn lần yến hội này bức hôn Bích Tiêu công chúa, nhất định phải ép đối phương lựa chọn, không nghĩ tới hai tên đến từ bên ngoài lại nhúng tay vào.

Việc này liên quan gì đến các ngươi?

Nàng biết, Chư Sâm và Chu Dương khẳng định cũng coi trọng Bích Tiêu công chúa, lúc này mới “bênh vực lẽ phải”, hết lần này tới lần khác nàng không có biện pháp, bối cảnh người ta không yếu hơn nàng, lấy cái gì ép?

Hơn nữa, tình thế Thiên Hải tinh hiện tại rất vi diệu, mặc dù Trần Phong Viêm có thể đối mặt với áp lực của bốn tên Hóa Linh Chân Quân, nếu tới vài tên thì sao?

Cho nên, Mã hoàng hậu cũng không dám khư khư cố chấp tăng thêm đại địch cho Trần Phong Viêm.

Nàng cũng hoảng hốt, hoàn toàn nói không ra lời.

Lưu quý phi bên cạnh thấy thế, vội vàng tiếp lời:

- Được rồi, chuyện Bích Tiêu để sau hãy nói. Hôm nay là ngày vui của các vị điện hạ, đến, mọi người uống rượu.

- Chúc mừng các vị hoàng tử vượt qua Tiên môn, trở thành cường giả Trúc Cơ!

- Đạp vào Tiên đồ, có thể dòm ngó đại đạo!

- Đây là may mắn của triều ta.

Đám người vuốt mông ngựa nhưng những người đến từ bên ngoài lại xem thường.

Đúng là đám dân ngoài giáo hóa, bước qua Tiên đồ cũng đáng hưng phấn như vậy?

Đặt trên tinh thể của bọn họ, trở thành Trúc Cơ không phải chuyện đương nhiên sao? Có bối cảnh Hóa Linh cảnh, nếu không thể đạp vào Tiên đồ mới là kỳ quặc.

Không có biện pháp, tinh thể này vừa khôi phục, võ đạo tàn lụi là chuyện bình thường, nếu không phải lồng giam sớm mở ra, những người như bọn họ có thể quét ngang vô địch.

Đám người Đại hoàng tử hưng phấn đỏ mặt, hôm nay là ngày bọn họ bắt đầu đi đến đỉnh phong nhân sinh, Tiên đồ a, trước kia là độ cao chỉ có thể nhìn lên.

Hiện tại bọn họ đã đặt chân vào, về sau bọn họ sẽ bước lên đỉnh cao, có một phụ thân Hóa Linh Chân Quân che gió che mưa, cướp đoạt cơ duyên cho bọn họ, tương lai của bọn họ bất khả hạn lượng.

- Tại hạ Chu Dương, vừa mới dựng thành Thiên Cơ nhưng tại hạ nguyện ý tự phong tu vi còn Nhân Đạo Cơ, muốn lĩnh giáo các vị hoàng tử một phen.

Đúng lúc này, một giọng nói không hài hòa vang lên.

Chu Dương lại đứng ra lần nữa, khiêu khích đám người Đại hoàng tử.

Tiếp hay không tiếp?

Tiếp nhất định phải tiếp, người ta đã chỉ mặt gọi tên, hơn nữa cũng đã nói muốn tự phong tu vi, nếu còn không dám ứng chiến, mặt mũi của hoàng thất còn đâu?

Sắc mặt đám người Mã hoàng hậu, Lưu quý phi âm trầm, những người này thật không nể mặt mũi, vừa rồi nói chuyện thay Bích Tiêu công chúa, hiện tại còn khiêu chiến hoàng tử, ngang nhiên không coi ai ra gì như thế, thật sự quá mức.

Nhưng bối cảnh người ta rất lớn, Huyền Bắc quốc không thể dựng thêm đại địch, thật không thể đắc tội.

Lui một bước, các nàng muốn trấn áp cũng không có biện pháp.

Chu Dương là cường giả Trúc Thiên Cơ, hoàng thất có mấy người đối địch với hắn?

Chẳng lẽ còn bảo tông môn quy hàng xuất thủ?

Như vậy sẽ bị cười chết người, hoàng thất cũng quá yếu.

Bởi vậy, các vị hoàng tử nhìn nhau, Thập tam hoàng tử dẫn đầu đứng dậy, nói:

- Để cô vương lĩnh giáo các ngươi.

Chu Dương lộ ra vẻ trào phúng, nói:

- Mời.

Hai người giao thủ, chỉ mười chiêu mà thôi, Thập tam hoàng tử đã bị trấn áp.

- Chu thiếu, lấy cảnh giới đè người có ý gì?

Một tên triều thần nói, hắn nhận được ý của Mã hoàng hậu, nếu không, hắn chỉ là Minh Văn cảnh nho nhỏ, làm sao dám khiêu chiến cường giả Trúc Cơ.

Chu Dương không nói, hắn vỗ một chưởng về phía Thập hoàng tử.

Oanh, lực lượng đáng sợ phun trào, Thập hoàng tử không địch nổi, lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Đây chính là trả lời.

Ngươi xem, nếu ta thể hiện lực lượng Trúc Thiên Cơ sẽ mạnh đến mức nào?

Hơn nữa, hắn cầm Thập hoàng tử khai đao, thể hiện thực lực chân chính, đây là chuyện miệt thị cỡ nào?

Hoàng thất thì thế nào, hắn không sợ, các ngươi cũng không phải Trần Phong Viêm!

Tất cả mọi người im lặng, Chu Dương chiến đấu với Thập tam hoàng tử cũng không dựa vào cảnh giới thủ thắng mà là chiến lực của hắn quá cường đại.

- Cô vương đến lãnh giáo một phen.

Cửu hoàng tử đi ra, dáng người khôi ngô đến kinh người, hắn như một con gấu.

- Ra tay đi.

Chu Dương thản nhiên nói.

Cửu hoàng tử xuất thủ, kết quả cũng mười chiêu, hắn thua.

Hai bại liên tiếp.

Thất hoàng tử cũng đứng dậy, nói:

- Chu huynh thực lực bất phàm, cô vương đến lĩnh giáo một phen.

Hắn am hiểu niệm lực, sau khi bước vào Tiên đồ cần phải khai phá một phen, hắn tự tin đánh nhau với Đại hoàng tử có Tiên Thiên thần thể cũng không thua.

Thất hoàng tử xuất thủ, tâm niệm hơi động, hưu hưu hưu, trên người hắn xuất hiện nhiều đoản kiếm bay về phía Chu Dương.

- A, niệm lực thật mạnh!

Chu Dương ngưng trọng, cường giả niệm lực công kích quỷ dị, có thể tấn công từ bất cứ góc độ nào, làm người ta khó lòng phòng bị.

Hắn lại không sợ, người nơi này võ đạo lạc hậu, chiến lực có thể mạnh đến cỡ nào?

Thất hoàng tử cũng khá, một lần đánh với Chu Dương một hồi, đám người bên ngoài phất cờ hò reo, hắn có thể vãn hồi mặt mũi cho Huyền Bắc quốc, đột nhiên Chu Dương bộc phát, hai ba chiêu đã đánh bại Thất hoàng tử.

Lăng Hàn thấy rõ ràng, Thất hoàng tử thua ở chỗ không có pháp khí niệm lực tốt.

Nếu như Thất hoàng tử có được Thiên Văn ngọc, bảo đảm Chu Dương đau đầu hơn gấp trăm lần, thắng bại khó liệu.

Nhưng Thất hoàng tử bại một lần, trừ Đại hoàng tử ra, hoàng tử khác đều bỏ qua suy nghĩ xuất thủ.

Nội bộ bọn họ tỷ thí qua, chiến lực của Thất hoàng tử gần với Đại hoàng tử.

Trong thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều nhìn lên người Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử không thể không ra tay, tôn nghiêm của hoàng thất, tôn nghiêm Huyền Bắc quốc đều gánh vác trên thân hắn, hắn nhất định phải giữ vững cửa này.

Nội tâm của hắn không chắc, đối thủ rất mạnh, hắn là Tiên Thiên thần thể cũng không nắm chắc phần thắng.

Hai người giao chiến, Đại hoàng tử dùng toàn lực ứng phó, còn vận dụng Tiên Thiên thần thông, vô số ánh sáng màu xanh từ trên trời áp xuống, uy lực rất lớn.

- A, đây là thần thông thuật?

Chu Dương biết hàng, hắn kinh ngạc nói:

- Không nghĩ tới ngươi là Tiên Thiên thần thể!

Tiên Thiên thần thể quá hiếm thấy, chí ít hắn không phải.

Dù Đại hoàng tử chỉ có Tiên Thiên thần thể cấp bậc cửu lưu, hắn vẫn rất mạnh, thần thông vừa ra, hắn lập tức chiếm hết thượng phong.

Tất cả mọi người lớn tiếng trợ uy, rốt cục cũng bộc phát khí thế.

Nhưng những người đến từ bên ngoài rất bình tĩnh, Tiên Thiên thần thể cường đại nhưng sau khi bước vào Tiên đồ, những người này đều dùng Trúc Cơ thạch không yếu, có chút thần thạch đỉnh cấp thậm chí có thể so sánh với thần thể nhị lưu.

Quả nhiên, Chu Dương nhanh chóng phản kích, triển khai một môn tiên thuật, uy lực vô cùng lớn đối kháng thần thông của Đại hoàng tử.

Thần thông cường đại nhưng không thể vận dụng vô hạn, việc này gây gánh nặng lên thần thể, chỉ có thể sử dụng làm đại chiêu.

Bởi vậy, Đại hoàng tử không thể vận dụng thần thông, hắn lâm vào tình cảnh giật gấu vá vai, cũng bị đánh bại nhanh chóng.

Đến tận đây, các hoàng tử bị đánh bại.

Chu Dương kiêu ngạo:

- Còn có vị hoàng tử nào muốn lĩnh giáo?

Đám người đều im lặng, tài nghệ không bằng người, nói cái gì cũng chỉ mất mặt.

- Ha ha ha!

Đám người đến từ bên ngoài cười vang.

Vùng đất nguyên thủy, thật sự không chịu nổi một kích.

Triều thần Huyền Bắc quốc đỏ mặt, triều đình bị người khác đánh vào mặt tại đế đô, thật mất mặt.

Nhưng không có biện pháp, ai bảo chiến lực các vị hoàng tử không bằng người ta?

Có người hay không, có ai có thể ngăn cản đám người này? Chẳng lẽ đây là thiên tài đến từ tinh thể lớn, quốc gia lớn như thế nhưng không tìm ra thiên tài?

Đáng tiếc, Hồng Thiên Bộ mưu phản, nếu không, hắn nhất định có thể ngăn cơn sóng dữ.

- Đánh nhau cùng cấp?

Thời điểm mọi người yên tĩnh, có một giọng nói lười biếng vang lên.

- Ta sẽ giáo huấn ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play