Lăng Hàn tin tưởng phán đoán của mình, đây là một lần khảo nghiệm tâm linh và ý chí, nếu không đủ kiên định, như vậy chỉ có thể nhìn “cung điện” mà than thở.

Hắn bóc lột thành quả lao động của tiểu la lỵ một chút, hắn đang ăn nhưng không dừng bước.

Việc này làm Đường Vân Nhi tức giận kêu to, kém chút xông lên liều mạng.

Cũng may, tiểu la lỵ vẫn nói thông được.

Dù nàng cho rằng Lăng Hàn lãng phí công sức, hắn vẫn đi quanh quẩn, làm sao có khả năng phá trận?

- Ai, gặp một kẻ ngu nha!

Nàng nhún vai, vừa liếm láp kẹo sữa, vừa nhìn Lăng Hàn biểu diễn.

Lăng Hàn không đặt trong lòng, hắn chỉ kiên trì theo phán đoán của mình, đi theo dẫn dắt tâm linh.

Một ngày trôi qua rất nhanh, nơi này không thấy ánh mặt trời nhưng có ánh sáng tồn tại, tự nhiên có thể biết lúc này đã qua bao nhiêu ngày.

Lăng Hàn không ngừng tu luyện, hắn vẫn kiên trì.

- Lăng Hàn, ngươi là đồ đần mạnh nhất.

Tiểu la lỵ không có bội phục nghị lực cứng cỏi của Lăng Hàn, ngược lại còn ngồi châm chọc.

Lăng Hàn chỉ cười ha ha, đi cả ngày, thân thể hắn mệt nhọc nhưng hắn không hề dừng lại.

Lúc này, một ngày trôi qua.

Tiểu la lỵ phi thường bất mãn, vì cái gì nàng nhất định phải phụ trách nấu cơm cho mình và Lăng Hàn?

Người ta là bé cưng đấy, có biết không?

Lăng Hàn triệt để làm chưởng quỹ vung tay, nàng có biện pháp nào, cũng không thể nhìn mình chết đói.

- Lăng Hàn xấu xa, Lăng Hàn đáng chết, ta muốn đâm người giấy của ngươi mỗi ngày.

Đường Vân Nhi nói thầm.

Ba ngày, bốn ngày!

Liên tục đi bốn ngày, không ngủ không nghỉ, cho dù thể phách Lăng Hàn mạnh mẽ nhưng vẫn mệt nhọc, hắn có xúc động muốn ngủ.

Nhưng lúc này ngã xuống, chẳng phải phí công nhọc sức rồi?

- Lăng Hàn, đầu óc ngươi toàn cơ bắp, chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ qua, cách làm như vậy là phí công hay sao? Vậy ngươi lãng phí thời gian càng nhiều!

Tiểu la lỵ chịu không được.

Quá nhàm chán, nơi này không có cái gì khác, hơn nữa cảnh sắc đều như nhau, nàng có cảm giác buồn nôn.

Nếu không phải mình không năng lực gánh vác thủy áp, nàng đã sớm lên bờ.

Sáu ngày, bảy ngày, tám ngày, cho dù không chiến đấu, chỉ đi đường như thế, Lăng Hàn vẫn mệt mỏi không chịu nổi, hô hấp của hắn như kéo ống bễ, quần áo toàn thân sớm đẫm mồ hôi, tóc cũng ướt sũng dính vào nhau.

Đế giày của hắn đã phá nát, lòng bàn chân có rất nhiều bọng nước, thậm chí còn có máu chảy ra, hiển nhiên đã đạt tới cực hạn.

Ngay cả như vậy, ánh mắt Lăng Hàn vẫn sáng tỏ, ý chí kiên định.

Trên thực tế, thân thể hắn đã đạt tới cực hạn, tất cả chỉ dựa vào ý chí kiên trì mà thôi.

Lăng Hàn cắn răng, hai chân theo quán tính bước về phía trước, đã sớm không cảm thấy gì.

Kỳ thật, Lăng Hàn cũng biết có khả năng đang lãng phí thời giờ nhưng lại đi như vậy mấy ngày, hắn trải qua ma luyện tâm tính của mình.

Đây là khảo nghiệm ý chí, trong tình huống không có áp lực sinh tử, hắn có thể kiên trì tới trình độ nào.

Hắn tin tưởng, sau khi trải qua lần ma luyện này, ý chí của hắn sẽ bền bỉ hơn trước rất nhiều, hơn nữa có thể kích phát toàn bộ thực lực bản thân, cũng có lợi lớn khi hắn tu hành.

Hắn vẫn bước lên cực hạn, hiện tại không phải cũng là khảo nghiệm cực hạn hay sao?

Cứ đi như thế, tiêu hoa thể lực và bí lực tương đối nhỏ nhưng chín ngày sau, thể lực cùng bí lực Lăng Hàn cũng hoàn toàn hao hết, hiện tại có một tên địch nhân xuất hiện, có thể nhẹ nhõm xử lý hắn.

Đáng tiếc, kẻ nào có thể xuống đáy hồ?

Nếu quả thật rơi xuống nơi này, đoán chừng cũng là Tôn Giả hoặc Thánh Nhân, cho dù Lăng Hàn còn ở trạng thái hoàn hảo cũng không chịu nổi một ánh mắt của người ta.

Hắn yên tâm lớn mật hao tổn toàn bộ sức lực của mình.

Không có thể lực, không có bí lực, niệm lực cũng tiêu hao không còn, Lăng Hàn hiện tại thật sự dựa vào ý chí kiên định dẫn động, hắn đã không có biện pháp lại khu động thân pháp, chỉ dựa vào hai chân bước đi máy móc.

Mấy ngày đầu, tiểu la lỵ bắt đầu còn châm chọc hắn nhưng về sau liền ngậm miệng lại.

Cho dù nàng cho rằng Lăng Hàn đang lãng phí sinh mệnh nhưng nhìn thấy ý chí cứng cỏi của hắn, nàng cũng chỉ có bội phục.

Loại người này đáng giá tôn kính.

- WOW, mặc dù gia hỏa này không phải thần thể, cũng không phải tiên chủng, ý chí của hắn quá đáng sợ.

Tiểu la lỵ nói thầm:

- Thật cổ quái, hắn đã tu ra chiến lực đáng sợ như thế, lại thêm ý chí như vậy, muốn không thành đại năng cũng khó khăn.

Lăng Hàn bước đi càng ngày càng chậm, ý chí của hắn thật cứng cỏi nhưng dù sao cũng là thân thể huyết nhục, cũng bị thân thể chế ước, cực hạn là dùng để phá vỡ nhưng cuối cùng vẫn có điểm cuối.

Hiện tại hắn đã đi tới điểm cuối, từng bước một, hắn đi chậm như rùa bò.

Nhưng vào lúc này, Đường Vân Nhi há to miệng, nàng cực kỳ kinh ngạc nhìn thấy, Lăng Hàn đang từng bước tiếp cận cung điện.

Trời ơi, thực sự có thể?

Lúc trước, cho dù Lăng Hàn đi thế nào thì hắn vẫn đứng bất động nhưng bây giờ lại tới gần cung điện.

Hắn thật sự làm được.

- Chủ nhân cung điện này cũng là một kẻ mãng phu, đầu óc toàn cơ bắp.

Tiểu la lỵ mười phần khẳng định.

Lăng Hàn đã không cảm giác được, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu, đi, đi, đi.

Quảng trường rất lớn nhưng chỉ rộng khoảng trăm trượng, tốc độ Lăng Hàn rất chậm,hắn lê từng bước như rùa bò, rốt cuộc cũng tiếp cận.

Qua nửa giờ sau, Lăng Hàn đi đến cửa cung điện, lúc này, hắn thật sự không thể tiến vào, bỗng nhiên Lăng Hàn tỉnh táo lại, hóa ra ta đã tới nơi.

Nội tâm hắn thả lỏng, hắn bổ nhào về phía trước, hô, hắn phát ra tiếng ngáy, chỉ trong nháy mắt đã ngủ say.

Thời điểm hắn ngã xuống, ầm, cửa lớn cung điện tự động mở ra.

- Lăng Hàn! Lăng Hàn!

Tiểu la lỵ kêu gọi từ xa, nàng không có biện pháp đi qua, nàng cũng không có hứng thú đo mười ngày mười đêm như Lăng Hàn, đi qua lâu như vậy, gia hỏa này khẳng định đã bò vào.

Nàng không tin Lăng Hàn sẽ chết, gia hỏa này chính là con gián có sinh mệnh lực ương ngạnh.

Ngủ một ngày một đêm, Lăng Hàn tỉnh lại.

Đau nhức đau nhức đau nhức!

Hắn nhe răng trợn mắt, toàn thân như tan ra thành từng mảnh, chỉ hơi di động thân thể cũng làm hắn đau dớn thừa sống thiếu chết.

Tinh khí thần của hắn lại tràn đầy, thậm chí còn mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Hắn lấy thuốc trị thương, trị liệu cho mình một lúc, sau đó quay người nhìn tiểu la lỵ, hô:

- Ngươi chờ ta ở đây, ta đi vào.

- Ngươi không nói, người ta cũng không theo ngươi đi vào.

Tiểu la lỵ liếm láp kẹo sữa, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Khốn kiếp.

Lăng Hàn xoay người, hắn đi vào trong cung điện.

Lạnh quá!

Lăng Hàn run rẩy vài lần, hắn vội vàng kích phát ra năng lượng hỏa diễm, hắn phát hiện mình không hết lạnh.

Cái lạnh không đến từ thân thể mà là... Linh hồn, dường như hắn đã tiến vào âm tào địa phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play