Tiếng cười vang lên.

Không phải sao?

Một tên Minh Văn cảnh, hơn nữa là gia hỏa tu luyện qua loa lại còn nói đoạt vị trí đệ nhất giải thi đấu luận võ, thật sự buồn cười.

Sau khi Ngưu Kiếm Hoa cười mệt cũng lười đả kích Lăng Hàn.

Nghĩ lại cũng phải, người ta có nghề chính là xem bói, giá trị vũ lực yếu một chút cũng rất bình thường.

Lăng Hàn cũng cười theo, nhìn qua có phần ngốc nhưng trong lòng lại nói thầm, nếu như Ngưu Kiếm Hoa biết mình là người gõ ám côn hắn, mang vận rủi tới cho hắn, khi đó gương mặt của hắn sẽ biến hóa thế nào?

Chơi rất vui nha.

- Thiếu chủ, lần này lão chủ nhân suy tính sai lầm, không nghĩ tới cường giả bên trong lồng giam đã nhao nhao xuất thế, bằng không nơi này chỉ có tiểu nhân vật Tầm Bí cảnh mà thôi, mấy người chúng ta cũng có thể giúp thiếu gia thu tất cả bảo vật.

Nói đến giải thi đấu luận võ, tự nhiên cũng nhắc tới viên tiên quả kia, vẻ mặt lão giả cảm khái mười phần.

Hắn thấy Lăng Hàn chỉ là một con kiến, cho rằng hắn biết một ít chuyện cũng không sao cả.

Trên thực tế, chuyện này không phải cơ mật gì.

Ngưu Kiếm Hoa gật đầu, không có biện pháp, cách xa nhau quá xa, cho dù là Hóa Linh Chân Quân thôi diễn cũng sẽ bị năng lượng thần bí trong vũ trụ ảnh hưởng mà sinh ra sai sót, từ tình huống hiện tại mà xem, bọn họ tới chậm một năm, khi đó không có cường giả Tiên đồ xuất thế.

Hiện tại nơi này có hơn năm tên Hóa Linh Chân Quân, cho dù là lão tổ Ngưu gia tới cũng không có khả năng một tay che trời.

- Hiện tại có Hóa Linh Chân Quân xuất thế, chẳng những bản thiếu chiếm không được tiện nghi, người tới sau đó cũng giống như vậy, rất công bằng.

Hắn thì thào nói:

- Nhưng mà, lần này Thái Cổ Chân Quân đã lấy ra một viên tiên quả nhị tinh, có ít cũng sẽ muốn lấy nhiều hơn, để bù đắp tiếc nuối không tới được Phiêu Miểu phong.

Hắn áp chế cảnh giới không đột phá chính là vì đi Phiêu Miểu phong, kết quả hắn đã bỏ qua.

Còn tốt, nếu như có thể ăn một viên Tinh La Lan quả, hắn cũng có thể đền bù tổn thất trở về.

Chính vì như thế nên hắn mới áp chế tu vi, phải chờ sau khi kết thúc giải thi đấu luận võ mới đột phá.

Lăng Hàn đứng bên cạnh nghe ngóng, hắn càng ngày càng rõ ràng lai lịch của những người này, hắn rất muốn biết những người này vượt qua tinh không như thế nào, về sau hắn khẳng định cũng sẽ đi vào tinh không đến những tinh thể khác, không có khả năng vẫn ở lại trên Thiên Hải tinh.

Dù sao đây chỉ là tinh thể nhỏ mà thôi, năm đó có thể bị phân đất phong hầu cho một Tiểu Thừa cảnh, có lẽ nội tình không quá thâm hậu.

Một đoàn người đi không nhanh, cho nên thẳng đến lúc chạng vạng tối, bọn họ mới đi đến Thái Cổ tông.

Đến nơi này, cho dù là Ngưu Kiếm Hoa cũng không dám khoa trương, nơi này có một tên cường giả Hóa Linh Chân Quân tọa trấn, cho dù mang danh hào lão gia tử nhà hắn ra cũng không có hiệu quả tốt.

Bọn họ đi tới báo danh nhưng Thái Cổ tông có quy củ, trừ người dự thi, tất cả người ngoài không được đi vào.

Cho nên bốn lão giả cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài mà thôi, mặc dù bọn họ không phải rất yên tâm nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể cầu nguyện thiếu gia bình an trong Thái Cổ tông, nếu không một khi Ngưu Kiếm Hoa xảy ra chuyện, già trẻ trong gia tộc của bọn họ sẽ chôn cùng.

Lăng Hàn cũng ghi danh, hắn được phân phối cùng một tiểu viện với Ngưu Kiếm Hoa.

Kỳ thật cái viện này có tổng cộng bốn phòng nhỏ, trừ Lăng Hàn và Ngưu Kiếm Hoa ra, còn có sẽ có thêm hai người nữa nhưng trước mắt còn trống không.

- Không nên đi lại lung tung, nơi này có một vị Hóa Linh Chân Quân, nếu như dẫn ra tai họa nào đó, ngươi chết như thế nào cũng không biết!

Ngưu Kiếm Hoa cảnh cáo Lăng Hàn.

Lăng Hàn không để ý đến, hắn vào phòng, dự định xung kích Khai Khiếu cảnh.

Ngưu Kiếm Hoa hừ một tiếng, hiện tại hắn tạm thời chịu đựng Lăng Hàn, nếu như ngày mai vận rủi vẫn không dứt, hắn sẽ cho Lăng Hàn biết cái gì gọi là tàn nhẫn.

Ba, một đám phân chim rơi vào đầu hắn.

Toàn thân Ngưu Kiếm Hoa run run, vừa rồi hắn suy nghĩ nhập thần nên mới trúng một đám phân chim vào đầu, việc này không may cỡ nào?

Lại qua một hồi, lại có người mới đi vào, đầu tiên là   niên nam tử hơn hai mươi tuổi, tên là Tôn Tầm, sau đó là một mỹ nữ trẻ tuổi xuất hiện, nàng tên là Tiêu Huyên nhưng kiêu ngạo không gì sánh kịp, bởi vì dung mạo xinh đẹp, Ngưu Kiếm Hoa và Tôn Tầm tìm các loại lý do tới gần nàng.

Lăng Hàn quên đi tất cả, một lòng xung kích Khai Khiếu.

Hắn nhất định phải đột phá trong hai ngày nay, nếu không một khi giải thi đấu luận võ bắt đầu, đối thủ của hắn căn bản đều là Tầm Bí cảnh, nếu như cố ý chiến bại còn dễ nói nhưng nếu như thắng, như vậy sẽ có bao nhiêu người liên tưởng hắn tới cái tên Lăng Hàn?

Sinh mệnh bảo quả đầy đủ, bắt đầu!

Lăng Hàn buông áp chế cảnh giới, cấp độ sinh mệnh bắt đầu tăng lên.

Có thể đột phá cả thất văn, bước vào Khai Khiếu đối với Lăng Hàn mà nói chỉ là chuyện không có gì khó khăn.

Cái gọi là Khai Khiếu cảnh chính là mở khiếu huyệt trên người của mình.

Làm như vậy sẽ được cái gì?

Đầu tiên, khiếu huyệt có thể cho phép bí lực lưu chuyển, nói cách khác, nếu như công kích sẽ gia tăng thêm một loại thủ đoạn công kích, hơn nữa, số lượng khiếu huyệt cũng không phải một cái, bởi vậy tu hành Khai Khiếu cảnh đến cực hạn thì tất cả bộ vị thân thể đều có thể phát động công kích, hiển nhiên cũng khó lòng phòng bị.

Đương nhiên, lực lượng trong khiếu huyệt công kích cũng có hạn, uy lực không thể so sánh với quyền, chưởng, cước công kích.

Thứ hai, khiếu huyệt có thể lưu thông bí lực, còn có thể dẫn dắt lực lượng thiên địa, bởi vậy, thời điểm tu luyện cũng có thể gia tăng năng lực hấp thu thiên địa lực.

Mở ra số lượng khiếu huyệt càng nhiều, tốc độ tu luyện càng nhanh.

Nghe nói, cơ thể người tổng cộng có một trăm linh tám khiếu huyệt nhưng có rất ít người có thể mở ra toàn bộ, trên lý luận, đánh ra ba mươi sáu cái đã đầy đủ xung kích Tầm Bí cảnh.

Đây là tiêu chuẩn thấp nhất, xưng là đệ nhất cảnh.

Nếu như còn có thể mở ra càng nhiều khiếu huyệt, thẳng đến bảy mươi hai cái, khi đó sẽ có một lần biến chất, xưng là đệ nhị cảnh.

Có thể mở toàn bộ một trăm linh tám cái khiếu huyệt có thể gọi là đệ tam cảnh.

Nhưng, dường như trừ thập nhị chính kinh ra, còn có tám kỳ mạch, nghe nói số lượng khiếu huyệt không chỉ một trăm linh tám cái, những nơi này gọi là ẩn huyệt nhưng nó chỉ thuộc về truyền thuyết, chưa từng nghe nói có người nào có thể mở ra.

Ba!

Lăng Hàn cảm thấy thân thể buông lỏng, hơi nhấc ngón tay, một đạo kình khí từ đầu ngón tay bay ra ngoài, nó cũng đánh nát chén trà.

Khai Khiếu cảnh, hắn đã mở ra khiếu huyệt đầu tiên.

Nhưng mà, cấp độ sinh mệnh tăng lên vẫn chưa dừng lại, Lăng Hàn nhanh chóng mở khiếu huyệt thứ hai, sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư, một hơi mở chín khiếu huyệt thì cấp độ sinh mệnh mới dừng lại.

Hắn hiện tại mở chín huyệt, đặt trong Khai Khiếu cảnh phổ thông đã tu hành vượt qua cảnh giới sơ kỳ, bước vào trung kỳ.

Hắn vừa đột phá thất văn, cho nên xem như hậu tích bạc phát, mới có thể một lần đột phá liền đả thông chín khiếu huyệt.

Chín ái khiếu huyệt có hai cái trên ngón tay, một cái trên cánh tay, ba cái trên ngực bụng, còn có ba cái trên đùi.

Tâm niệm hắn khẽ động, chín cái khiếu huyệt đồng thời thả bí lực, phốc phốc phốc, lập tức làm gian phòng rối loạn hơn.

- Ta có tính là con nhím hay không?

Hắn cười nói.

Khai Khiếu, hắn cách Tiên đồ càng ngày càng gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play