Lăng Hàn thu đám tiểu oa nhi vào hồ lô, hắn chỉ cầm sắc trư trong tay.

Sắc trư:...

Trư đại gia trêu chọc ngươi sao, vì cái gì có chút việc lại nghĩ biến trư gia thành tấm chắn?

Mặc dù đột phá thất văn nhưng Lăng Hàn không có cuồng vọng đến mức cho rằng không ai bằng mình.

Cảnh giới hắn thấp, đây là sự thật, hắn vẫn kém Tầm Bí cảnh hai cái đại cảnh giới, Hồng Thiên Bộ, Kim Ngọc Lộ lại có chiến lực nghiền ép cùng giai, nếu thật sự đối mặt, hắn chưa hẳn đánh thắng người ta

Cho nên, hắn nhất định phải lợi dụng các loại bảo vật của mình, giống như Thiên Văn ngọc, da Hư Không Thú, còn có sắc trư có thể hóa giải các công kích sắc bén.

Lăng Hàn bước đi thật nhanh, hiện tại hắn thật sự không sợ hãi, cho dù đối mặt với Hồng Thiên Bộ lần nữa, hắn cũng không chạy trốn như lúc trước, không có tư cách phản kích, chỉ có thể bỏ chạy thục mạng.

Đi dọc theo đường núi, nơi này lại xuất hiện quái vật đá ẩn nấp, không có tảng đá nào ngăn cản nổi một quyền của Lăng Hàn, chúng không có lực hoàn thủ.

Ngọn núi này sản xuất thần thạch, bố phòng cũng là rất nhiều quái vật hình tảng đá, mặc dù đều là trận pháp ngưng tụ ra.

Lăng Hàn lẩm bẩm trong lòng, tốc độ lại không chậm chút nào, hắn nhanh chóng đi tới cuối đường núi, phía trước xuất hiện một căn nhà đá.

Đi tới quan sát, cũng giống như lúc trước bên trong là một cái bàn đá, phía trên có chín cái động, có thể khảm viên hạch.

Lần trước Lăng Hàn còn dư lại bảy viên, trên đoạn đường tới đây, hắn lại tiêu diệt hai mươi tảng đá, trong tay có hai mươi bảy khỏa viên hạch, vừa vặn đổi được ba viên thần thạch Trúc Cơ.

Mặc dù không phải thứ đỉnh cấp nhưng có thể sử dụng làm thần thạch Trúc Cơ, hơn nữa nhất định vượt qua bản thân đột phá, cho nên tuyệt đối có thể bán được với giá tiền lớn.

Sau khi rời khỏi phòng đá, phía trước không phải hồ lớn mà lại một mảnh ruộng rau.

Sau cánh đồng hoa chính là ruộng rau, làm ruộng trồng nghiện rồi sao?

Lăng Hàn tiến về phía trước, ruộng rau này không bố trí trận pháp, cũng không thu nhỏ thân thể hắn.

Hắn quan sát chung quanh, trong ruộng rau này trồng mầm của dây mướp, dưa hấu, bí đỏ và nhiều loại khác, chúng chỉ mọc ra mầm, nếu không phải hắn nghiên cứu thảo dược cũng đọc nhiều sách về thực vật, bằng không hắn không thể nhận ra những mầm non này là cây gì.

Đi qua ruộng rau lớn này, phía trước là... Rất nhiều ruộng rau.

Nhưng thực vật trong ruộng rau này đã kết quả, dưa hấu xanh đậm giao nhau, vỏ ngoài bóng loáng, bí đỏ vàng óng, có hình trụ, có hình bồn, còn có dây mướp, còn có nho.

Có rất nhiều người đứng trước ruộng dưa.

Hoàng Chí Đình, Tư Không Hoàn, hắn nhận ra hai người này, còn có người cua, báo biển của Hải tộc, hắn đã gặp qua lúc trước, những người này đang đứng ở nơi đó.

Trừ Hồng Thiên Bộ, Kim Ngọc Lộ và vài người khác không có mặt ở đây.

Hiển nhiên, ruộng dưa này không đơn giản, cho nên tất cả mọi người không dám vượt qua nhưng đám người Hồng Thiên Bộ đã biến mất, việc này nói rõ bọn họ đang ở trong ruộng dưa?

- Lăng Hàn!

Thời điểm Lăng Hàn nhìn thấy đám người ở đây, những người kia cũng nhìn thấy hắn, đầu tiên là sững sờ, sau đó là vui mừng như điên.

- Ha ha, chúng ta không vượt qua cũng không sao, vẫn có Vạn Tinh thạch đưa tới cửa.

- Thật ngu xuẩn, rõ ràng có được thần thạch đẳng cấp cao nhất, thế mà còn không mau chóng rời đi, thật không biết đầu óc của hắn làm bằng gì.

- Hắn không phải ngu xuẩn mà là tham lam.

Đám người lên tiếng, có ít người đang cảm thán, có ít người đang giễu cợt.

Lúc trước, bọn họ bố cục nhiều lần nhưng thất bại liên tục, Lăng Hàn chỉ là Minh Văn cảnh, có khó giết như vậy sao?

Nhưng Lăng Hàn lại ngu xuẩn tự đưa tới cửa.

- Chết đi!

Tư Không Hoàn nhảy ra đầu tiên, hắn lao tới giết Lăng Hàn.

- Mơ tưởng!

Những người khác cũng lao lên, tuyệt đối không cho phép Tư Không Hoàn đoạt trước, bằng không, hắn khẳng định sẽ mang theo Lăng Hàn xuống núi.

Lăng Hàn cười đê tiện, hắn ném Thiên Văn ngọc ra ngoài.

Xèo!

Sau khi hắn bước vào thất văn, niệm lực lại tăng thêm một đoạn, Thiên Văn ngọc gia tốc lên vận tốc gấp mười ba lần vận tốc âm thanh trong nháy mắt, nó hóa thành sao băng bay đi, cho dù là Tầm Bí cảnh cũng khó nắm được tung tích.

Thiên Văn ngọc nện vào người, ầm, một người bị nện mất, bị đồ vật nặng vạn cân nặng bay đi với vận tốc gấp mười ba lần vận tốc âm thanh đánh trúng, cho dù thần cốt như Lăng Hàn cũng phải tan vỡ, càng không cần nói những người khác.

- Khốn kiếp!

Tất cả mọi người không tự chủ chửi tục, toàn thân sinh ra hàn ý lạnh lẽo.

May mắn không nện vào người bọn họ, nếu không, có ai ngăn cản nổi?

Nhân cơ hội này, bọn họ lao tới nhanh hơn.

Có bao nhiêu món đại sát khí như vậy?

Thậm chí có mấy người từ bỏ Lăng Hàn, đảo ngược sang cướp Thiên Văn ngọc.

Lăng Hàn cười lạnh, miệng phun kim kiếm nhắm vào một người, phốc, người kia không nghĩ tới Lăng Hàn còn có chiêu này, mặc dù hắn đã tránh né nhưng vẫn bị đâm vào bờ vai, máu tươi chảy ra như suối.

Nhìn kẻ gần mình nhất, Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích, sau đó lại phát động Yêu Hầu quyền, ầm ầm ầm, bóng người bay tán loạn như rơm rạ, tất cả người vây công bị hắn đánh bay ra ngoài.

Trời ơi!

Càng nhiều người không có phát động công kích trước tiên, sau khi nhìn thấy cảnh này, tròng mắt như rớt ra ngoài.

Quá kinh khủng, một người chiến mười Tầm Bí cảnh, lại còn nghiền áp như đánh cháu trai.

Ngươi là Minh Văn cảnh sao?

- Ha ha, ta cướp được!

Ở bên khác, cuối cùng đã có người cướp được Thiên Văn ngọc.

Hắn thật sự rất vui, vừa cầm Thiên Văn ngọc trong tay thì hắn biết đây là một kiện pháp khí niệm lực cực kỳ trân quý.

Cường giả Chú Đỉnh sẽ nguyện ý trả giá cái lớn mua bảo vật này.

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai va chạm với người kia.

Ầm, người kia vui quá hóa buồn, căn bản không có nghĩ tới Lăng Hàn cách mình xa như vậy vẫn có thể phát động công kích, cho nên hắn không có chút phòng bị nào, hắn bị đụng bay ra xa, xương cốt toàn thân vỡ nát.

Sau khi người kia xẹt qua một đường vòng cung liền rơi vào bên trong ruộng dưa, lập tức, hắn chạm vào một quả dưa hấu, sau đó một chuyện kinh khủng xuất hiện, quả dưa lại nổ tung, từng đạo năng lượng vàng óng giống như đám mây hình nấm xuất hiện.

Uy lực vụ nổ rất khủng khiếp, người kia bị nổ tan thành mây khói.

Nếu xương cốt hắn không tan nát, có lẽ hắn còn có năng lực bảo vệ tính mạng, hiện tại thì sao?

Ha ha.

Lăng Hàn vô cùng kinh ngạc, hắn cầm Thiên Văn ngọc trong tay, may mắn hắn đụng bay người kia vào ruộng rau, bằng không, hắn tuyệt đối không ngờ trong ruộng rau lại ẩn chứa nguy hiểm lớn như vậy.

Khó trách nhiều người chỉ dám đứng nhìn mà không dám vượt qua, bởi vì quá nguy hiểm.

Hắn đang cảm thán nhưng không biết đám người chung quanh sợ hãi thế nào.

Mẹ nó, quái vật.

- Khí tức của người này rõ ràng là Minh Văn cảnh!

- Nhưng vì sao... Minh Văn cảnh có thể mạnh như vậy?

- Ta không tin.

- Ta cũng không tin.

Mọi người cùng lắc đầu, bọn họ không thể tin nổi, một tên Minh Văn cảnh lại có thực lực nghịch thiên như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play