Vừa mới đến Phiêu Miểu phong, đã có hạ mã uy?

- Thằn lằn, ngươi rất âm hiểm!

Lăng Hàn cười nói, hắn đá một cước, sử dụng năng lượng bó chân nhưng vẫn bị răng nanh sắc bén đâm rách, cũng phá hư giày của hắn.

Cũng may, chân hắn không bị thương.

Thằn lằn không mở miệng, trong mắt chỉ có giết chóc.

- Ừm?

Lăng Hàn vốn cho rằng nó là Yêu tộc, cũng giữ lại nguyên hình, nhưng hiện tại xem ra, nó không khác gì dã thú nguyên thủy, cường đại thì cường đại nhưng tràn ngập dã tính, cũng không sinh ra trí tuệ.

- Không biết thịt thằn lằn có ăn ngon hay không.

Hắn lẩm bẩm một câu, chiến ý dần dần bộc phát.

Con thằn lằn rất cẩn thận, từ việc nó phục kích mà không phải công kích chính diện thì có thể thấy được, bởi vì nó cho rằng Lăng Hàn rất mạnh, đương nhiên sẽ không phát động tấn công trước, nó bắt đầu quan sát tìm kiếm nhược điểm trên người Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười ha ha, nói:

- Nếu ngươi không đến, vậy ta đến!

Hắn thét lên một tiếng, lúc này lao thẳng vào con thằn lằn.

Phanh! Phanh! Phanh!

Hắn cách không đánh ra mấy kình lực đáng sợ còn kèm theo năng lượng cao, tăng lực phá hoại lên trên diện rộng, đáng kinh ngạc là, mặc dù quyền kình có thể xé rách phòng ngự của thằn lằn, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, chỉ đánh rơi vài lân phiến mà thôi.

Lực phòng ngự rất mạnh.

Lăng Hàn nhìn sang, nơi này không chỉ có một con thằn lằn, mà là trải rộng khắp bãi cát, rất nhiều người bị phục kích, những kẻ không có năng lực phản kháng đều bị nuốt, có người may mắn thoát khỏi một kiếp, nhưng không ít người trọng thương, thiếu cánh tay hay cụt chân cũng không phải số ít.

Rất nhiều người không phải đối thủ của thằn lằn, cho dù trốn được một kiếp cũng vô dụng, cũng bị săn giết rất nhanh.

Có bộ phận người trốn vào trong biển, trực tiếp đuổi theo con thuyền quay về, có người không thể chạy thoát, sau khi đó bị thằn lằn ăn thịt, chỉ qua vài phút, mấy trăm người trên thuyền đã chết hơn một nửa.

Còn có bảy người vẫn kiên trì, nhưng đám thằn lằn không xuống biển truy kích, chúng vội vàng bao vây, dường như muốn tiêu diệt những người lên đảo.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn vận dụng pháp kiếm nhị tinh.

Xoát, một đạo kiếm quang xẹt qua, giống như một tia sáng le lói trong đêm tối, phốc, cổ của một con thằn lằn bị chém đứt một phần ba, máu tươi tuôn ra như suối.

Lăng Hàn không có biện pháp phất huy toàn bộ uy lực của pháp kiếm, nhưng thanh kiếm này cấp bậc gì? Sắc bén cỡ nào?

Hắn vung kiếm trong tay, xoát xoát xoát, từng đạo kiếm khí bay ra, hắn giống như tử thần thu hoạch tính mạng của thằn lằn.

Sau khi giết bảy con thằn lằn, những con thằn lằn còn lại chạy trối chết, không còn tranh phong với Lăng Hàn.

Lăng Hàn thu kiếm, ánh mắt nhìn chung quanh, chỉ qua thời gian ngắn như thế nhưng có ba người gặp độc thủ của thằn lằn, vĩnh viễn rời bỏ thế giới này.

- Đa tạ!

Bốn người còn sống đi tới, bọn họ ôm quyền cảm tạ Lăng Hàn, không có Lăng Hàn ngăn cơn sóng dữ, bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Việc này làm bọn họ cảm thấy uể oải, chẳng lẽ Minh Văn cảnh không thể bước ra một bước đầu tiên hay sao?

Lăng Hàn khoác tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phiêu Miểu phong, vừa lên đảo đã bị đám thằn lằn công kích, tiếp theo sẽ có nguy hiểm thế nào?

Hả?

Nơi xa có một bóng người chạy tới, tốc độ nhanh kinh người, sau lưng còn đầy tro bụi.

Hồng Thiên Bộ!

Lăng Hàn không cảm thấy kỳ quái, nếu như là hắn cũng tới nơi này canh chừng, việc này gọi là ôm cây đợi thỏ.

- Lăng Hàn!

Hồng Thiên Bộ đã đuổi tới, thân thể không dừng lại, hắn trực tiếp vận dụng con mắt hung thú, đột nhiên trong không gian xuất hiện con mắt to lớn và cực kỳ hung tàn, ánh mắt nhắm vào Lăng Hàn.

Cho dù không phải mục tiêu nhưng bốn người khác cũng bị ảnh hưởng, trên da xuất hiện từng hoa văn màu xám, chỉ trong nháy mắt bốn người đã biến thành tượng đá.

Lăng Hàn có cảm giác thân thể cứng đờ, hắn rất giật mình, không ngờ Hồng Thiên Bộ đạt được con mắt hung thú lại có năng lực hóa đá!

Đối phương vừa hiện thân đã thi triển đại sát khí, hiển nhiên không cho hắn cơ hội chạy trốn, muốn diệt sát hắn ngay lập tức.

Lăng Hàn vận chuyển bí lực, niệm lực bao phủ toàn thân, cũng vận dụng công pháp Hầu ca truyền lại, hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhõm và khôi phục năng lực hành động.

Mặc dù hắn bị ảnh hưởng rất lớn nhưng cuối cùng cũng không phải không thể động đậy.

Chỉ Xích Thiên Nhai.

Bước chân di động, hắn xuất hiện tại vị trí cách đó năm mươi dặm, quả nhiên, hắn vẫn bị ảnh hưởng, bằng không hắn đã có thể vượt qua ba trăm dặm.

Hắn vẫn thoát khỏi khu vực bị ánh mắt hung thú ảnh hưởng, Lăng Hàn khôi phục năng lực hành động của mình, hắn liên tục phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, chỉ qua vài lần liền xâm nhập hòn đảo.

Hồng Thiên Bộ sững sờ, hắn không ngờ mình đã sử dụng át chủ bài mạnh nhất nhưng lại không thể giết Lăng Hàn.

Phốc!

Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thúc giục năng lực con mắt  Thái Cổ hung thú không dễ dàng, hắn phải thừa nhận phụ tải rất lớn, trên lý luận, hắn phải bước vào Tiên Đồ mới có thể kích hoạt, nhưng ai bảo hắn yêu nghiệt chứ?

Thạch Hóa Thuật có một tia uy năng của Tiên đồ không thể hóa đá Lăng Hàn, sắc mặt Hồng Thiên Bộ càng khó coi, đối thủ quá khó chơi, hắn giải quyết thế nào?

Không được, tuyệt đối không cho phép Lăng Hàn bước vào Tiên đồ, nếu không nhất định sẽ trở thành họa lớn trong lòng hắn.

Hồng Thiên Bộ ăn đan dược, áp chế khí huyết sôi trào trong cơ thể, hắn nhất định phải bắt lấy Lăng Hàn và xử lý, không cho đối phương cơ hội trưởng thành.

...

Lăng Hàn ngừng lại, sau khi sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai vài lần, hắn cảm giác thân thể sắp nổ tung, đây là bí pháp tiên nhân sử dụng, hắn có thể nắm giữ, sử dụng đã là chuyện rất đáng sợ, còn muốn vận dụng liên tục?

Hắn nghỉ ngơi một lúc, áp chế khí huyết đang sôi trào, chờ làn da không còn nóng như trước, hắn lại đứng lên, thả đám tiểu oa nhi và sắc trư ra ngoài.

- A, đây chính là Phiêu Miểu phong sao?

- Ngô, quả nhiên tràn ngập hương vị trận pháp.

- Có khí tức rất cổ xưa, dường như đã tồn tại vô số năm.

Đám tiểu oa nhi giống như ông cụ non, không ngừng lên tiếng bình phẩm.

Sắc trư không có hứng thú, nó nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng lười biếng.

- Đi.

Lăng Hàn dẫn đám tiểu oa nhi xuất phát, mặc dù hắn dùng Chỉ Xích Thiên Nhai một hơi chạy vài trăm dặm nhưng còn cách ngọn núi rất xa, không có cảm giác rút ngắn.

Hòn đảo này lớn như thế sao?

Lăng Hàn hoài nghi, đứng quan sát trên thuyền, hòn đảo chỉ lớn vài trăm dặm.

Bọn họ tiến về phía Phiêu Miểu phong, trên đường đi đều là rừng cây rậm rạp, còn có lùm cây, không có cây nào không có gai nhọn sắc bén như lợi kiếm, chạm vào sẽ chảy máu.

Cũng may không có độc, bằng không thì thảm rồi.

Nhưng đi tới đi tới, Lăng Hàn phát hiện không hợp lý, bởi vì hắn đã đi hơn ngàn dặm nhưng không thể tới gần ngọn núi cao kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play