Rất nhanh, có rất nhiều tin tức truyền tới.

Nhóm người trẻ tuổi do hai người dẫn đầu, một người tên là Kim Ngọc Lộ, đó là nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, thiên phú võ đạo cực kỳ kinh người, danh xưng có thể quét ngang cùng giai, tu vi Tầm Bí cảnh, đứng ở đỉnh cao nhất dưới Tiên đồ.

Một người khác tên là Lục Hải Nguyên, hắn cũng là thiên tài võ đạo, nhưng tu vi lại hơi kém một chút, là cao thủ Khai Khiếu cảnh.

Hai người này là đệ tử của Hóa Linh Chân Quân, có tư cách đại biểu cho siêu cấp cường giả này, cụ thể muốn làm gì, hai người không nói ra.

Trừ hai người này ra, những người trẻ tuổi khác cũng bất phàm, nhưng địa vị không lớn như hai người này, cho nên, cho dù vẫn còn Tầm Bí cảnh nhưng đều dùng hai người cầm đầu.

Những người này vô cùng cao điệu tiến vào đế đô, lúc này người đến đông như đi hội.

Hóa Linh Chân Quân đấy, đó là cao thủ thế nào?

Trần Phong Viêm chỉ là “Sinh Đan cảnh”, đối mặt với Hóa Linh cảnh còn không bằng cái rắm.

Hiển nhiên, ngày sau Hóa Linh Chân Quân khẳng định sẽ quân lâm đế đô, hiện tại dựa vào bọn họ, tương lai sẽ tìm được chỗ tốt cực lớn.

Đương nhiên, không ai dám làm quá mức rõ ràng, dù sao thế giới hiện tại do Trần Phong Viêm xưng hoàng, Hóa Linh Chân Quân còn chưa xuất thế, còn chưa ôm đùi đã bị Trần Phong Viêm dùng tội phản quốc xử tử.

Lăng Hàn bảo Hiên Viên Định Quốc đi tìm hiểu một lúc, thời điểm này Hồng thái sư sinh động nhất, ba ngày có hai ngày chạy tới tìm đám người này.

- Lăng Hàn, ta quyết định, muốn theo đuổi Kim Ngọc Lộ!

Hiên Viên Định Quốc nói, vẻ mặt kiên định.

Lăng Hàn thở dài, nói:

- Ta nhớ ngươi lúc trước cũng nói chắc như đinh đóng cột, muốn theo đuổi công chúa Yêu tộc.

- Ngươi còn nói!

Hiên Viên Định Quốc u oán, nói:

- Ngươi và người ta song túc song tê, ta có thể đào góc tường của huynh đệ sao?

Lăng Hàn kinh ngạc, ngươi tự luyến mình quá rồi, dựa vào cái gì cho rằng không có ta thì công chúa Yêu tộc sẽ thích ngươi?

- Hiên Viên, da mặt của ngươi quá dày, ta bội phục.

Hắn vỗ vỗ vai Hiên Viên Định Quốc.

- Hắc hắc.

Hiên Viên Định Quốc không đỏ mặt, quả nhiên da mặt rất dày.

Vài ngày sau, Kim Ngọc Lộ tuyên bố muốn tổ chức thịnh hội võ đạo, cũng mời các thiên kiêu trẻ tuổi tham dự, người biểu hiện ưu tú sẽ được nàng dẫn kiến gặp ân sư Lục Hải Nguyên, trở thành đệ tử thân truyền của Hóa Linh Chân Quân.

Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ đế đô không phải oanh động, mà là điên cuồng.

Hóa Linh cảnh là tồn tại cao thượng cỡ nào, nếu có thể trở thành đệ tử của người như vậy, sau này phong quang cỡ nào?

Cho dù cường giả Tiên đồ thì thế nào, cũng phải tôn kính bọn họ.

Hiện tại, người người đều xem lấy được thiếp mời của Kim Ngọc Lộ làm vinh dự, chủ đề nói chuyện đều vây quanh thịnh hội võ đạo này.

Lăng Hàn không thèm quan tâm.

Vì cái gì?

Hóa Linh Chân Quân là đại chất tử của hắn, đại năng cấp Giáo Chủ là huynh trưởng kết bái, chẳng lẽ còn quan tâm một tên Hóa Linh Chân Quân thu làm đệ tử?

Làm thế không phải tự cong lung với kẻ khác sao?

Hắn không thèm để ý, nhưng đám người Hiên Viên Định Quốc lại bất bình thay Lăng Hàn, bởi vì đám người Hiên Viên Định Quốc, Hồ Nhị đều nhận được thiếp mời, hết lần này tới lần khác hắn là một trong song kiêu của đế đô, phủ chủ Ngoại Vụ phủ lại không thu được, chẳng phải nói rõ muốn làm hắn mất mặt sao?

Không chỉ có hắn, Bích Tiêu công chúa cũng không thu được thiếp mời.

Hai phủ chủ Ngoại Vụ phủ không được mời, hiển nhiên, Kim Ngọc Lộ cố ý, muốn truyền đạt lời gì?

Người được Trần Phong Viêm trọng dụng, nàng không muốn!

Mặc dù không đối đầu ngoài sáng nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Sau một ngày, Bích Tiêu công chúa lặng lẽ trở về.

Nàng vì xung kích Tiên Đồ nên rời khỏi đế đô, tránh bị người khác quấy rầy, cũng không ở lại trong Ngoại Vụ phủ.

Lăng Hàn nhìn nàng, cười nói:

- Ngươi đột phá?

Bích Tiêu công chúa hừ một tiếng, đột nhiên xuất thủ, ba, lúc này bóp cổ Lăng Hàn:

- Không sai! Công bằng tuyệt đối của ngươi đã vô hiệu với ta, ngươi cũng không thể uy hiếp ta!

- Ngươi muốn... Mưu sát... Thân phu... Sao?

Lăng Hàn cố sức nói ra, hiển nhiên bị bóp cổ quá nặng.

- Ngươi còn dám nói hươu nói vượn?

Ánh mắt Bích Tiêu công chúa mãnh liệt.

Lăng Hàn chỉ cười, nếu không phải hắn cảm giác Bích Tiêu công chúa không có sát ý, bằng không hắn đã dùng mảnh vỡ bia đá đánh nàng.

- Hừ!

Bích Tiêu công chúa thu tay về, nói:

- Đúng là đến chết không đổi.

Lăng Hàn vuốt vuốt cổ:

- Ta nói Bích Tiêu tiểu hôn hôn, ngươi dùng sức quá lớn, kém chút đã mưu sát thành công.

Bích Tiêu công chúa im lặng, tại sao gia hỏa này không thể đổi được mao bệnh ba hoa? Nàng thở dài, quả quyết không lãng phí miệng lưỡi ở điểm này, nói:

- Mấy ngày nay không xảy ra đại sự gì chứ?

- Hắc hắc, không có gì, ngươi đã bỏ qua việc mười ba tên Sinh Đan cảnh liên thủ muốn càn quét Ngoại Vụ phủ chúng ta, kết quả trên trời đổ mưa máu dọa bọn chúng chạy đi.

- Còn có đệ tử Hóa Linh Chân Quân tiến vào đế đô, hai ngày sau sẽ tổ chức thịnh hội võ đạo gì đó, tuyển ra nhân tài ưu tú, ngày sau đề cử cho tên Hóa Linh cảnh kia thu làm đệ tử thân truyền.

Lăng Hàn nói rất tùy ý, giống như hai chuyện này không có ý nghĩa gì.

Bích Tiêu công chúa kinh ngạc, không nghĩ tới trong thời gian mình bế quan lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

- Những người khác nhận được thiếp mời, chỉ chúng ta không có?

Nàng lẩm bẩm:

- Hiển nhiên cố ý gọt mặt mũi của bệ hạ.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:

- Nếu chúng ta từ đầu đến cuối không thu được thiếp mời, chỉ có thể không mời mà đến.

Bích Tiêu công chúa không hiểu, nói:

- Nếu làm thế, chẳng phải chúng ta sẽ bị chê cười sao?

- Chê cười cái gì?

Lăng Hàn cười nói:

- Chúng ta là Ngoại Vụ phủ, đám người kia là chúng ta quản, bọn chúng tiến vào đế đô đã được chúng ta cho phép chưa? Chưa cho phép tự ý tiến vào đế đô, còn tổ chức thịnh hội gì đó, xem chúng ta không tồn tại sao?

Như vậy cũng được?

Bích Tiêu công chúa nghĩ nghĩ, đúng thế, Ngoại Vụ phủ bọn họ không phải quản lý đám tù phạo trong nhà giam đi ra hay sao?

Các ngươi không phát thiếp mời, muốn mượn cơ hội này gọt mặt mũi Ngoại Vụ phủ và Trần Phong Viêm, chúng ta không cho các ngươi tổ chức thịnh hội gì đó, xem ai mất mặt.

- Ngươi thật biết hại người.

Nàng nói.

- Nói mò gì đó.

Lăng Hàn cười nói, ở chung lâu với nhau, hắn phát hiện Bích Tiêu công chúa là người đáng kết giao bằng hữu.

Lại một ngày trôi qua, quả nhiên Kim Ngọc Lộ không có phát thiếp mời cho Lăng Hàn hay Bích Tiêu công chúa, ý tứ đã rõ tới mức không thể rõ hơn được nữa.

Rất nhiều người đang quan sát, chẳng lẽ Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa nuốt cục tức này?

Hai người bọn họ là người được Trần Phong Viêm khâm điểm, nếu bọn họ nén giận cũng đại biểu Trần Phong Viêm thua một trận.

Nhưng vấn đề là, ai dám động đến đệ tử của Hóa Linh Chân Quân?

Dường như thua thiệt ngầm này, Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa nhất định phải ăn hết.

Sau một ngày, đó là thời điểm Kim Ngọc Lộ tổ chức thịnh hội võ đạo, thời gian tổ chức vào giữa trưa, sáng sớm đã có người chạy tới, dường như muốn ló mặt và tìm tình cảm.

Lúc tới gần giữa trưa, người đến càng ngày càng nhiều, trong đó cũng không thiếu hoàng tử.

- Hồng Thiên Bộ Hồng công tử đến!

Có người chuyên đứng ngoài cổng nghênh đón hét lớn.

Xoát, Kim Ngọc Lộ đứng dậy và đi ra ngoài cổng nghênh đón.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play