Một tên cường giả Chú Đỉnh đuổi theo!

Bích Tiêu công chúa hoảng sợ thất sắc, bị cường giả như vậy đuổi giết, bọn họ chạy trốn thế nào?

Tốc độ của Kim Ngưu thật sự rất nhanh, nhưng cho dù nhanh hơn nữa có thể vượt qua cường giả Chú Đỉnh ngự thương bay đi sao?

Cũng may chính là, nơi này là rừng rậm dày đặc, lá cây lít nha lít nhít, hoàn toàn ngăn chặn ánh mắt, có lợi cho việc chạy trốn.

Nếu không nhìn thấy người, cường giả Chú Đỉnh thì thế nào?

Nhưng Bích Tiêu công chúa thả lỏng quá sớm.

Oanh!

Trên bầu trời xuất hiện uy áp đáng sợ, một kích đảo qua, toàn bộ rừng cây bị đánh nát, gió lốc đáng sợ quét qua cũng có thể tùy tiện đánh chết cao thủ Tầm Bí cảnh.

Cũng may, trên người Kim Ngưu phát ra hào quang ngăn cản, hào quang tạo thành hộ thuẫn bảo hộ Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa vào bên trong, ngăn cản một kích khủng bố này, cũng ngăn chặn gió lốc.

Dù sao chiến tranh cự tượng vô địch trong Trúc Cơ, cho dù đánh không lại Chú Đỉnh, nó lại dễ dàng ngăn cản công kích phạm vi lớn như vừa rồi.

Mặc dù đám người Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa chạy thoát được một kiếp, nhưng bọn họ cũng bại lộ trước mặt Huyền Thiên Lĩnh, Huyền Thiên Lĩnh lại ra tay lần nữa, chỉ cần một kích nhắm vào, Kim Ngưu có thể đỡ nổi sao?

- Chỉ là hai con sâu kiến, dám trái lời của bổn tọa, các ngươi chỉ là con chó của Trần Phong Viêm, thật sự cho rằng là hắn sao?

Huyền Thiên Lĩnh lạnh lùng nói một câu, hắn đánh xuống một chưởng mang theo uy thế thiên băng địa liệt, đáng sợ đến cực hạn.

Đây là cường giả Chú Đỉnh, đứng ở bậc thang thứ hai trên Tiên đồ, cũng mạnh hơn Trúc Cơ vô số lần.

Cho dù Lăng Hàn yêu nghiệt hơn gấp một vạn lần, hắn đối mặt với một kích này cũng phải chết không nghi ngờ.

Kim Ngưu há miệng phun ra một ký hiệu lên bầu trời.

Ký hiệu này mang theo uy lực cực kỳ cường đại, một kích có thể làm Tiên Đạo Cơ Thạch của Công Tôn Lương vết rạn, Tiên Đạo Cơ Thạch được xưng là cơ thạch, như vậy nó kiên cố cỡ nào?

Nhưng một kích Huyền Thiên Lĩnh của quét qua có thể đánh nát ký hiệu, một chưởng của hắn tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, muốn trấn áp Lăng Hàn, Bích Tiêu công chúa và Kim Ngưu.

Bò....ò... Bò....ò... Bò....ò...

Kim Ngưu không ngừng phun ký hiệu, một hơi phun ra mười bảy cái, không ngừng đánh trúng, cuối cùng một kích của Huyền Thiên Lĩnh cũng tan rã, bàn tay bạc vỡ nát, nó lại biến thành lực lượng thiên địa.

Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa nhìn nhau, bọn họ cau mày.

Cường giả Chú Đỉnh tùy ý oanh kích, Kim Ngưu phải liên tục dùng tuyệt chiêu mới có thể hóa giải, chênh lệch quá lớn. Hơn nữa, Kim Ngưu không ngừng vận dụng đại chiêu như thế, tiêu hao đạo thạch quá lớn, trong nháy mắt đã mất đi một phần bốn.

Trong chiến đấu bình thường, Kim Ngưu có thể chiến đấu suốt ba ngày, nhưng bây giờ đừng nói ba ngày, ba phút còn miễn cưỡng.

- Chiến tranh cự tượng không tồi, rơi vào trong tay các ngươi quá lãng phí, nên do bổn tọa thu đi.

Huyền Thiên Lĩnh xuất thủ lần thứ ba, hắn đưa tay ấn xuống, lực lượng bản thân dẫn động lực lượng thiên địa, hắn vẫn sử dụng bàn tay bạc trấn áp.

Công kích của hắn vô cùng đơn giả nhưng rất thực dụng, Lăng Hàn sai sử Kim Ngưu nhất định phải toàn lực đối kháng.

Từng ký hiệu bay ra, cuối cùng vẫn hóa giải một kích này, nhưng đao thạch không còn tới một phần bốn.

- Sâu kiến, trước mặt tiên nhân, còn muốn ngoan cố chống lại?

Huyền Thiên Lĩnh cười lạnh, trong mắt hắn, Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa chính là hai con sâu kiến, hắn xuất thủ ba lần nhưng vẫn không thể bắt lấy, tự nhiên hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nhìn vào Bích Tiêu công chúa, trong mắt hắn tỏa ra hào quang sáng ngời.

Huyền Thiên Lĩnh cũng sinh ra trong lồng giam, trong sinh mệnh chỉ có mạnh được yếu thua, cho dù là Chú Đỉnh cảnh, hắn cũng không phải cao thủ trong lao tù, chỉ có thể cụp đuôi điệu thấp làm người.

Ở nơi đó, hắn là kẻ yếu, cũng không thu được chỗ tốt gì.

Sau đó, toàn bộ thiên địa rộng lớn hơn, cũng phồn hoa hơn, tâm tình của hắn sinh ra biến hóa cực lớn.

Từ kẻ yếu đến cường giả, từ không có gì đến có thể hưởng thụ tất cả.

Trước kia, hắn sinh ra khoái cảm hưởng thụ quyền lợi, hiện tại nhìn thấy Bích Tiêu công chúa thì hắn sinh ra bản năng khác, đó là nhu cầu.

Hắn muốn nữ nhân này.

- Ha ha ha ha!

Hắn cười vui sướng, lại đưa tay chộp lấy Kim Ngưu.

Kim Ngưu chỉ có thể sử dụng ký hiệu ngăn cản, nhưng tiêu hao quá nhanh, chỉ vài giây đồng hồ mà thôi, khối đạo thạch đầu tiên đã hao hết năng lượng.

Lăng Hàn vội vàng cầm một khối đạo thạch khác bổ sung vào, Kim Ngưu tiếp tục sinh long hoạt hổ, tan rã công kích của Huyền Thiên Lĩnh.

Huyền Thiên Lĩnh không đặt trong lòng, thản nhiên nói:

- Các ngươi có thể ngăn cản mấy chiêu của bổn tọa?

Nếu không phải hắn cố kỵ Bích Tiêu công chúa, hắn đã sớm phát động trường thương công kích, bảo đảm đánh nát Kim Ngưu và hai người Lăng Hàn.

Vì mỹ nhân, hắn chỉ có thể dùng công kích “ôn hòa” này.

Bích Tiêu công chúa khẩn trương, Lăng Hàn sử dụng một khối đạo thạch, trong tay nàng cũng có một khối, sau khi dùng xong, bọn họ có thể chống thêm bao lâu?

Một phút đồng hồ hay hai phút đồng hồ?

Nàng nhìn về phía Lăng Hàn, chỉ thấy nam nhân này vẫn bình tĩnh, không có một chút bối rối.

Đã đến thời điểm nguy hiểm như vậy, Lăng Hàn có thể bảo trì trấn định như vậy sao?

Nội tâm hắn mạnh mẽ cỡ nào?

Trên bầu trời, lại có một chưởng giáng xuống.

Kim Ngưu vẫn phun ký hiệu hóa giải công kích, đạo thạch tiêu hao kinh người.

Chỉ qua vài chiêu, đạo thạch sắp hao hết.

Bích Tiêu công chúa nhanh chóng sử dụng khối đạo thạch cuối cùng bổ sung vào, nàng cau mày, không biết nên giải quyết thế nào.

Tên tuổi của Trần Phong Viêm có thể dọa cường giả Chú Đỉnh cảnh sợ hãi không?

- Cạc cạc, Trần Phong Viêm thật sự xem trọng các ngươi, lại ban thưởng cho các ngươi ba khối đạo thạch, chà chà!

Huyền Thiên Lĩnh là người biết hàng, đạo thạch là thứ do cường giả ngưng tụ lực lượng thiên địa tạo thành, có ẩn chứa chân lý dại đạo trong đó, đã có thể khu động chiến tranh cự tượng, trên thực tế cho võ giả sử dụng cũng có thể lĩnh ngộ “đạo” trong đó.

- Chỉ có ba khối đúng không?

Hắn cười nói:

- Sau khi dùng xong, các ngươi dùng cái gì ngăn cản bổn tọa?

Oanh, hắn lại xuất ra một chưởng.

Lăng Hàn đau lòng, hắn ném một quân cờ ra ngoài, xoát, nó hóa thành cự tượng màu bạc, hai cây răng nanh, cái mũi, bốn chân đều to và dài.

Cái mũi thô to ngăn cản một kích của Huyền Thiên Lĩnh.

Công kích của Huyền Thiên Lĩnh bị hóa giải, cái mũi to dài lại quay về quân cờ, một lần nữa rơi vào trong tay Lăng Hàn.

Đây là ban thưởng sau khi Lăng Hàn đạt được sau khi cưỡng ép phá đi thế cục trong Sồ Long thí luyện, có thể vận dụng vào thời điểm gặp nguy hiểm, quả nhiên có thể hóa giải một kích giúp hắn.

Lăng Hàn nhìn quân cờ, quả nhiên quân cờ đã tối hơn trước rất nhiều, hắn dùng thêm vài lần sẽ mất đi tác dụng.

- A?

Huyền Thiên Lĩnh kinh ngạc, không nghĩ tới trên người hai tiểu nhân vật này toàn là bảo bối, trừ chiến tranh cự tượng và đạo thạch ra, còn có bảo vật như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play