Ân Tú Tinh ung dung thản nhiên, lại lấy tới một cái ghế, lần này dùng tay giữ ghế, chậm rãi ngồi xuống.

Khi mông dính vào trên ghế, nàng cuối cùng yên lòng. Mà khi hai chân thu lực, mông đặt xuống, lại chỉ nghe bốp một tiếng, cái ghế này tự nhiên nổ mạnh.

Âm thanh rất lớn. Trong nháy mắt, rất nhiều người đều nhìn lại.

Ân Tú Tinh xấu hổ vô cùng. Trong ánh mắt mọi người nhìn lại, nhất định là nàng đặt mông ngồi xuống dùng quá sức, khiến cho cái ghế cũng bị phá hỏng.

Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của nàng.

Xấu hổ!

Ân Tú Tinh xoay người chạy. Sau khi ra khỏi cánh cửa lớn, lập tức liền không thấy bóng dáng.

Lăng Hàn kinh ngạc. Ân Tú Tinh này được xưng là yêu nữ. Ngay cả đám nhị thế tổ như Hiên Viên Định Quốc cũng coi nàng là con mãnh thú hay dòng nước lũ. Thật không nghĩ tới, nàng lại dễ dàng bị Lục Oa cho thu thập như vậy.

- Hì hì.

Lục Oa cười, tiếp tục ăn.

Lăng Hàn cũng cười. Hắn đối với Ân Tú Tinh lại hoàn toàn không có một chút ý nghĩ nào. Tiểu yêu tinh này rời đi cũng tốt, đỡ phải trở lại gây phiền phức cho hắn.

Một lát sau, Hiên Viên Định Quốc đến. Hắn sẽ không có bao nhiêu kiêng kỵ. Dù sao hắn đã sớm cùng Lăng Hàn cột vào một chiến thuyền.

- Ngươi đến thật sớm.

Hắn đặt mông ngồi xuống, hoàn toàn không có một chút đề phòng nào. Thật may Lục Oa không bẫy hắn.

Lăng Hàn cười:

- Có đồ ăn ngon, tội gì không tới sớm một chút?

- Không phải là vì công chúa yêu tộc sao?

Hiên Viên Định Quốc cầm miếng chân giò đẩy Lăng Hàn một cái, rõ ràng mang ý trêu ghẹo.

Lăng Hàn nhìn hắn cười ha hả, không có để ý tới.

- Chỉ có điều, ngươi thật đúng là dám đến?

Hiên Viên Định Quốc nhìn bốn phía xung quanh một chút.

- Hiện tại mắt của đám yêu tộc đều nhìn chằm chằm vào ngươi và Hồng Thiên Bộ, khẩn cấp muốn đánh ngã ngươi. Ngươi thì hay rồi, quang minh chính đại xuất hiện ở trên bữa tiệc của yêu tộc.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Đây là Đế Đô chúng ta, ta còn muốn tránh yêu tộc sao?

- Không thể nói như vậy...

Hiên Viên Định Quốc vừa định khuyên nhủ, lại thoáng dừng lại. Bởi vì đã có yêu tộc đi về phía bọn họ.

Tổng cộng bốn người, rõ ràng đầu có lông xù, vừa nhìn là biết không phải nhân tộc.

- Lăng Hàn?

Một yêu tộc đưa mắt nhìn xuống Lăng Hàn, nói.

- Ta là Báo Thái Công của báo tộc. Ngươi có dám quyết đấu cùng ta hay không?

Lăng Hàn dù bận vẫn ung dung, nói:

- Ta tại sao phải quyết đấu với ngươi?

- Ngươi không dám sao?

Báo Thái Công cười lạnh nói.

- Không dám liền dập đầu về phía Báo ca một cái, sau đó thừa nhận với tất cả mọi người, đánh một trận cùng giai, ngươi căn bản không bằng yêu tộc!

Một gã yêu tộc khác nói.

- Ha hả, thu thập ngươi trước, tiếp theo sẽ đến lượt Hồng Thiên Bộ.

Tên yêu tộc thứ ba nói.

- Nhân tộc ngoại trừ Thánh Hoàng bệ hạ ra, những kẻ khác đều là cặn bã, căn bản không có cách nào so sánh cùng với yêu tộc chúng ta!

Trên mặt Báo Thái Công hãy còn không phục. Bởi vì yêu tộc ở trên trình độ sinh mạng chiếm ưu thế, toàn diện nghiền ép nhân tộc. Trần Phong Viêm sở dĩ có thể thắng được Yêu Hoàng, là bởi vì tu vi của hắn rất cao, không phải Yêu Hoàng ở trên thiên phú không bằng hắn.

Bởi vậy, yêu tộc chỉ là tạm thời khuất phục nhân tộc. Chỉ cần Yêu Hoàng ở trên phương diện tu vi vượt qua Trần Phong Viêm, không, chỉ cần cảnh giới ngang hàng là được. Đến lúc đó, chính là ngày yêu tộc thổi lên kèn lệnh phản công.

Hiện tại, trước hết để cho hắn tới san bằng những kẻ nhân tộc cgọi là yêu nghiệt.

Lăng Hàn lắc đầu, buông đũa xuống, nói:

- Muốn khiêu chiến ta, cũng không phải là không thể được. Nhưng cần phải bỏ ra chút tiền đặt cược.

- Đánh cược, tiền đặt cược?

Ba yêu tộc đều kinh ngạc. Ở trong yêu tộc, khiêu chiến là một chuyện rất thần thánh. Người không dám ứng chiến chính là người nhu nhược. Thế nào còn cần tiền đặt cược gì đó?

- Dĩ nhiên, thời điểm tứ hoàng tử các ngươi và ta ước chiến, lại giao ra không ít bảo quả.

Lăng Hàn vùi đầu tiếp tục ăn, vừa hàm hồ nói.

- Trong tay các ngươi lại có gì? Nếu không đủ tiền đặt cược, ta sẽ không xuất thủ.

Báo Thái Công suy nghĩ một chút. Hắn tuyệt đối không có khả năng thua, cho nên chính là đặt cược tính mạng của mình cũng không sợ.

- Được, ta với ngươi đánh cược tính mạng!

Hắn mạnh vỗ bàn một cái.

Lăng Hàn cười ha ha, nói:

- Mạng của ngươi lại không đáng bao nhiêu tiền, đưa cho ta ta cũng không cần! Ai, ngươi không biết nói chuyện, vậy ta còn có thể giết làm thực ăn. Nhưng ngươi nếu có thể nói, bảo ta làm thế nào hạ miệng được?

Dựa vào, ta không thể để cho ngươi ăn, ngươi liền không thích?

Chờ một chút, ta làm sao có thể thua?

Báo Thái Công giận dữ, nói:

- Lăng Hàn, rõ ràng chính là ngươi sợ thua!

Lăng Hàn thở dài, nói:

- Ngươi có bảo quả sao?

- Không.

Báo Thái Công theo bản năng lắc đầu.

- Vậy ngươi có bao nhiêu hạt ngọc?

- Hơn một vạn viên.

Báo Thái Công lại bị chừng.

Lăng Hàn thở dài, nói:

- Ngươi nếu không có bảo quả, cũng không có đủ hạt ngọc, giết cũng không thể ăn, ta cần ngươi có ích lợi gì?

Báo Thái Công sửng sốt, sau đó tức giận đến sôi máu. Hóa ra Lăng Hàn vẫn đang nhạo báng mình? Hắn suy nghĩ một chút, nói:

- Được, ta lấy tuyệt học Phong Vân Phiêu của báo tộc ra ra đánh cược với ngươi.

- Báo ca!

- Báo ca!

Hai yêu tộc bên cạnh hắn liền vội vàng kêu lên, biểu tình cấp bách.

- Phong Vân Phiêu môn thân pháp này lại là bí truyền của báo tộc, tuyệt đối không thể truyền cho người ngoài, càng không thể truyền cho một nhân tộc.

Báo Thái Công hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói:

- Các ngươi đã cho rằng ta sẽ thất bại sao?

- Đương nhiên sẽ không. Nhưng...

Hai người kia do dự nói.

- Nếu ta sẽ không thua, vậy đánh cược lớn hơn nữa lại như thế nào?

Báo Thái Công lạnh lùng nói. Sau đó hắn lại là nặng nề vỗ bàn một cái, nhìn về phía Lăng Hàn nói.

- Như thế nào?

Lăng Hàn kinh ngạc. Ngươi làm sao biết ta hiện tại đang cần một môn thân pháp? Tri âm à!

Thấy dáng vẻ sửng sốt của Lăng Hàn, Báo Thái Công cho là hắn thông minh quá bị thông minh hại. Bốn tưởng rằng sử dụng tiền đặt cược gì đó là có thể hù dọa mình, không nghĩ tới mình lại dám tiếp chiêu, trực tiếp khiến cho Lăng Hàn không rút lui được.

Hắn không khỏi cười lạnh, nói:

- Ta đã ra khỏi tiền đặt cược, ngươi không dám sao?

- Được lắm.

Lăng Hàn đứng lên.

- Nếu như chỉ là chỉ đánh một hồi không công, ta còn lười lãng phí khí lực. Chỉ có điều, nể tình một môn thân pháp, ta đây ngược lại có thể đành miễn cưỡng.

Báo Thái Công tức giận đến gần chết. Còn chưa đánh, ngươi lại nói ta không địch lại?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play