Cho nên, lần này thu hoạch khẳng định vượt quá tổng số lần đầu tiên.

Lăng Hàn lộ ra vẻ tươi cười. Còn có tầng thứ ba. Tin tưởng nơi đó mật sẽ càng nhiều hơn, chất lượng cũng càng cao hơn.

Sau khi lấy được nhiều mật như vậy, tin tưởng đủ để hoàn thành cho hắn thể tu ở Hoán Huyết Cảnh.

Đêm nay, Lăng Hàn ngủ rất say, hơn nữa thực lực tăng lên rất nhanh. Điều này đến từ phương diện thể thuật.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Hàn ra khỏi hồ lô, bắt đầu tu luyện.

Nửa canh giờ này là thời gian tu luyện trân quý nhất của võ giả, nhưng đồng thời cũng không đáng tiền nhất. Bất kỳ kẻ nào đều có thể lấy lực lượng thiên địa ra sử dụng. Bất kể thân ở phương nào, chẳng phân biệt được nghèo hèn phú quý. Ông trời vô tâm, công bằng vô cùng.

Sau khi tu luyện xong, hắn cũng bị mấy con yêu ong tuần tra phát hiện. Lại bắt đầu một đường chạy như điên.

Yêu ong tầng thứ ba thực lực lại cường đại hơn nhiều. Có đủ tồn tại Hoán Huyết Cảnh. Tốc độ của chúng nhanh, thậm chí vượt qua Lăng Hàn, liên tiếp phát động công kích về phía hắn, khiến cho Lăng Hàn không tránh được p thường xuyên tiến vào bên trong Dưỡng Nguyên hồ lô.

Không có cách nào, ở đây quá tối, địa hình lại quá phức tạp. Lăng Hàn căn bản không phát huy ra được tốc độ nhanh hơn. Những con yêu ong sinh tại đây, quen với nơi này, tất nhiên đã sớm thích ứng. Cho dù ở chỗ này cũng có thể phát huy ra tốc độ lớn nhất.

Hơn nữa, chỉ số thông minh của yêu thú Hoán Huyết Cảnh cao hơn không ít. Sau khi Lăng Hàn né tránh vài lần, những con yêu ong này lại bay vòng quanh hồ lô không chịu đi ra ngoài.

Đây là chúng hạ quyết tâm muốn Lăng Hàn hao tổn tới cùng.

Lăng Hàn đợi tới một ngày, cũng không có một con yêu ong nào rời khỏi đó. Trái lại số lượng còn trở nên nhiều hơn.

Tiếp tục như vậy không được.

Lăng Hàn cắn răng một cái, từ trong hồ lô đi ra, vung tay lên, đánh ra một lá cây Dưỡng Binh. Nhất thời, ánh sáng rực rỡ chớp động hiện lên. Lá cây hóa thành một thanh Thiên Đao, điên cuồng chém xuống không ngừng.

Đây chính là lá cây ba mạch văn, đủ để phát huy ra uy năng Cực Cốt Cảnh.

Phù binh vừa không có điểm yếu hại, không nhược điểm, không bị thương, chỉ có phần nó chém xuống.

Bầy ong càng tập trung nhiều, càng không chịu rời đi, lại càng có điểm yếu hại. Hơn nữa sau khi Lăng Hàn ném ra phù binh đã trốn vào trong Dưỡng Nguyên hồ lô, khiến cho những con yêu ong này muốn điên cuồng liều mạng cũng không có cơ hội.

Khi lá cây Dưỡng Binh hoàn toàn dùng hết uy năng, gần đó cũng chất đống lên một tầng thi thể yêu ong dày. Chỉ có mấy trăm con chạy trốn được.

Lăng Hàn lại vội vàng bắt đầu chạy đi, vừa thương tâm không dứt.

Chỉ còn lại có bảy mảnh lá cây Dưỡng Binh ba mạch văn... Bốn cái lá cây hai mạch văn hắn đã cho Hoán Tuyết. Dù sao hắn cũng không cần, vừa vặn cho Hoán Tuyết.

Nhất định phải có thu hoạch lớn, nếu không lại quá lãng phí.

Thật ra Hiên Viên Định Quốc bọn họ cũng tiêu xài được phù binh cấp bậc Cực Cốt Cảnh. Nhưng có điểm bọn họ so ra kém hơn Lăng Hàn. Đó chính là không có Dưỡng Nguyên hồ lô. Thời điểm phù binh đại khai sát giới, bọn họ cũng sẽ rơi vào sự phản công của các yêu ong. Kết cục cuối cùng rất có khả năng là đồng quy vu tận.

Cho nên, loại thủ đoạn này chỉ có Lăng Hàn có khả năng sử dụng.

Hắn lại chạy như điên. Các yêu ong tất nhiên rất nhanh lại tập kích qua. Nhưng Lăng Hàn cũng không nỡ lại ném ra một mảnh lá cây Dưỡng Binh, mà vận dụng hết khả năng bảo vệ vị trí yếu hại, một đường như bão táp xông đi.

Hang động tầng thứ ba rất lớn. Vì Lăng Hàn chạy gần ba giờ, lúc này mới đi tới đáy động.

Ai, má ơi!

Ở đây quả thực hiện ra rất nhiều mật. Nhưng yêu ong canh giữ bảo vệ cũng nhiều đến kinh người. Mỗi một con đều có kích cỡ bằng đầu người. Có nghĩa là bọn chúng đều là tồn tại Hoán Huyết Cảnh.

Lại phải ném ra lá cây Dưỡng Binh. Lăng Hàn thở dài. Hắn thật đúng là lãng phí.

Nhưng, hiện tại không sử dụng, lại phải đợi tới khi nào?

Nhưng những con yêu ong lại có thể yên tĩnh một cách thần kỳ, không lập tức phát động công kích.

Cổ quái!

Lăng Hàn đang nghĩ ngợi, lại nghe có tiếng vo vo vang lên, ầm ĩ vô cùng.

Lúc này hắn đương nhiên cũng không cần ẩn nấp hành tung làm gì. Hắn mở ra công năng chiếu sáng của quang não. Chỉ thấy từ trong một góc khuất của hang động, chí ít có mấy nghìn con yêu ong đang hợp lực mang một con quái vật khổng lồ màu trắng bay tới.

Con ngươi Lăng Hàn nhìn chằm chằm. Đó là con ong chúa!

Gia hỏa tốt, thân dài chừng ba trượng, thân thể tròn vo giống như cũng bị no quá sắp nổ. Nó không giống với ong chúa bình thường. Trên người của nó thật ra mọc rất nhiều móng vuốt, giống như lưỡi câu nhọn. Toàn thân càng mọc đầy gai nhọn, khiến người ta nhìn vào, khiếp sợ hoảng hốt.

A, kẻ thù bên ngoài xâm nhập, không phải nên lập tức giấu con ong chúa đi sao? Thế nào ngược lại mang ra đây?

Lăng Hàn lập tức bừng tỉnh. Điều này nói rõ bầy ong cho rằng thực lực của hắn không đủ để uy hiếp được tồn tại ong chúa.

Vù vù vù.

Mấy nghìn con yêu ong hợp lực mang con ong chúa qua. Lăng Hàn có thể nhìn thấy được rất rõ ràng. Con ong chúa nắm giữ hai mắt kép cực lớn, đang nhìn chằm chằm vào hắn, có một loại thần sắc giống như xem thường vậy.

Đây là một con yêu thú Cực Cốt Cảnh!

Ở trong lòng Lăng Hàn lập tức thầm nói, khí thế này đáng sợ không giả được.

Khó trách, yêu thú Cực Cốt Cảnh đương nhiên không cần sợ hắn.

Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua. Hắn phát hiện ra bụi cây Chu quả kia, đang có một con yêu ong bay đi, hái xuống một trái cây toàn bộ đều là màu đỏ, sau đó bay đến trước mặt con ong chúa, đút cho nó ăn.

Con ong chúa chỉ là mở miệng, căn bản không cần nhai, quả Chu quả liền bị nó nuốt vào. Sau đó phụt một cái, nó liên tiếp sinh ra trứng. Yêu ong phía sau lập tức vận chuyển đi, đưa đến nơi chuyên môn dưỡng dục ong non.

Dựa vào!

Lăng Hàn thật sự muốn xông tới từ trong bụng con ong chúa đoạt lại Chu quả. Bảo quả trân quý như vậy, ngươi lại có thể dùng để dưỡng sinh ở cữ làm cái gì?

Quá lãng phí!

Hắn liếc mắt quan sát, chỉ thấy trên bụi cây Chu quả kia còn có chừng mười quả trái cây. Dựa theo mật độ này mà nói, vốn chí ít cũng có hơn năm mươi quả.

- A a a!

Lăng Hàn giận dữ, không vui.

Vèo vèo vèo.

Thân thể con ong chúa khẽ rung lên. Nhất thời có bốn cây gai nhọn rời khỏi thân thể, bay về phía Lăng Hàn.

Tốc độ thật nhanh!

Lăng Hàn vội vàng vận chuyển Phi Toa Bộ trốn tránh, trong nháy mắt phát ra tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh, khó nhọc mới có thể tránh được bốn cây gai nhọn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play