Ầm.

Hắn sôi trào huyết khí. Nhất thời, khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn điên cuồng phun ra. Lực lượng của hắn giống như gió bão tăng lên.

- Ăn của ta một chưởng nữa!

Hắn đẩy mạnh Hàn Băng Chưởng kéo tới.

Hắn ban đầu vốn có lực trăm vạn cân. Hiện tại lại đại bạo phát, thậm chí vượt quá hai trăm năm mươi vạn cân. Lực lượng này vô cùng khủng khiếp.

Lăng Hàn không cứng rắn chống đỡ. Tuy rằng hắn đã nắm giữ được tần suất công kích của Thác Bạt Thiên Hoang, hoàn toàn có thể hóa giải công kích của đối phương. Nhưng thực sự không đáng.

Đây không phải là đối thủ cuối cùng của hắn.

Bởi vậy, Lăng Hàn chỉ triển khai Phi Toa Bộ, không ngừng né tránh.

Không ai chê cười Lăng Hàn. Bởi vì phần lớn mặt người đều sẽ lựa chọn né tránh đối với Hoán Huyết Cảnh bạo phát, không giao đấu chính diện. Trừ khi lực lượng có thể nghiền ép.

Ngược lại, Lăng Hàn rõ ràng lực lượng không địch lại, còn muốn đi trực diện, vậy mới thực sự là quá ngu xuẩn.

Lăng Hàn cũng không vận dụng Phi Toa Bộ tới cực hạn, mà là sử dụng một bước dừng một bước. Chỉ cần bảo đảm hắn không bị Thác Bạt Thiên Hoang đánh đến là được. Nếu không, cho dù thể phách của hắn có tăng lên, cũng không có khả năng chống đỡ được lâu tới mười phút.

Ừ, hắn cần cần một thể phách mạnh hơn.

Lăng Hàn nghĩ như vậy nói.

Nhìn hắn hữu kinh vô hiểm né tránh như thế, da đầu tất cả mọi người cảm thấy tê dại từng đợt. Hóa ra Thông Mạch Cảnh có thể mạnh mẽ đến như vậy?

Phải biết rằng, chiến lực của Thác Bạt Thiên Hoang hiện tại đều có thể so với ngũ biến bình thường.

Nói cách khác, Lăng Hàn đối mặt với một cao thủ ngũ biến thật sự, hắn chí ít cũng có thể chống đỡ được mấy chiêu.

Khẳng định chỉ có mấy chiêu, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Với tốc độ cao của hắn hiện tại, tuyệt đối không có khả năng duy trì trong thời gian quá lâu.

Nhưng tính dẻo dai của Lăng Hàn lại mạnh mẽ ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Một phút, ba phút, bảy phút, hắn vẫn đang tránh né.

A. Lại qua ba phút nữa, Thác Bạt Thiên Hoang sẽ từ trạng thái bạo phát ngã xuống.

Sắc mặt Thác Bạt Thiên Hoang càng lúc càng thảm. Thời kỳ bạo phát của hắn không phải là mười phút, mà là mười một phút. Nhưng vấn đề là, cho dù thời kỳ bạo phát thêm một phút, lại như thế nào?

Hắn còn có một đường hi vọng. Đó chính là lợi dụng tâm lý phổ biến của mọi người, cho rằng thời kỳ bạo phát Hoán Huyết Cảnh chỉ có mười phút. Nói không chừng Lăng Hàn sẽ thả lỏng xuống. Như vậy hắn có thể một đòn thành công.

Được.

Chiến chiến chiến.

Mười phút rất nhanh đã đến. Nhưng điều khiến cho Thác Bạt Thiên Hoang thất vọng chính là, Lăng Hàn cũng không triển khai phản kích, mà vẫn đang kéo dài khoảng cách.

Ngươi cũng quá cẩn thận rồi?

Thác Bạt Thiên Hoang cảm thấy bất đắc dĩ. Đối mặt với đối thủ cẩn thận như vậy, âm mưu của hắn chỉ có thể thất bại.

Hắn không nói gì. Tiểu tử này kinh nghiệm chiến đấu làm sao có thể phong phú như vậy? Làm gì có điểm nào giống như là một người trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi. Căn bản là lão chiến sĩ bản thân trải qua trăm trận chiến!

Đây là tự nhiên. Lăng Hàn ở trong thế giới nguyên từng trải tất cả bao nhiêu chiến đấu lớn nhỏ?

Tính kế với hắn sao?

Ha hả.

Thác Bạt Thiên Hoang vừa qua thời kỳ bạo phát. Lăng Hàn lại triển khai phản kích. Hắn vẫn không có vận dụng lực lượng quá mạnh mẽ. Chỉ là so với chút lực lượng giống như Thác Bạt Thiên Hoang, nắm lấy cơ hội, cho Thác Bạt Thiên Hoang một cái.

Điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới sức tái chiến của Thác Bạt Thiên Hoang. Nhưng bị Thông Mạch Cảnh bắn trúng một cái, hắn còn không biết xấu hổ tái chiến sao?

Vẻ mặt hắn mất mát. Lòng tin của hắn bị đả kích đến mức vỡ thành mảnh nhỏ.

Nắm ưu thế một cảnh giới lớn, huyết khí cũng sôi trào, bạo phát lớn như vậy lại không thể nào bắt được Lăng Hàn. Hắn còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt Lăng Hàn sao?

Bốp bốp bốp.

Hồ Dương vỗ tay tới, cười nói:

- Đặc sắc. Thực sự đặc sắc!

Lăng Hàn nhìn hắn, nói:

- Là ngươi đánh Liên kỳ chủ bị thương?

Liên Tuyết Dung chính là tam biến. Cho dù phóng tầm mắt ra toàn bộ học viện, người có thể đánh bại nàng cũng sẽ không nhiều.

- Luận bàn một chút mà thôi.

Hồ Dương thản nhiên nói.

- Lăng Hàn đúng không? Ta rất xem trọng ngươi. Trong thế hệ trẻ Đế Đô, người Thông Mạch đạt được cực hạn đầu tiên cũng không nhiều, còn không có đột phá Hoán Huyết Cảnh... Chắc hẳn lại một mình ngươi."

- Ngươi cho dù nịnh nọt ta, cũng khó trốn khỏi kết quả bị ta đánh một trận.

Lăng Hàn thản nhiên nói. Đánh với Thác Bạt Thiên Hoang, chỉ là hận hắn không tranh, giúp người ngoài khi dễ người một nhà.

Còn đối với Hồ Dương lại khác. Hắn đả thương Liên Tuyết Dung, lấy tính cách bao che khuyết điểm của Lăng Hàn, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn.

Sắc mặt Hồ Dương không khỏi trầm xuống. Hắn xem trọng Lăng Hàn, không có nghĩa là có thể mặc cho Lăng Hàn cưỡi đến trên đầu của hắn dương oai.

Cái đầu cứng này nhất định phải mài bằng. Bằng không cho dù lấy lợi dụ dỗ hắn tiến vào Hồ Gia Bang, sau này cũng sẽ trở thành mối họa.

- Lăng Hàn, ngươi thực sự quá ngông cuồng.

Hắn thản nhiên nói.

- Không thực lực mới gọi là điên cuồng. Có thực lực gọi là tự tin.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.

- Đến đây đi, ngươi có phải cũng áp chế cảnh giới đánh cùng ta một chút chứ?

- Tốt. Lại khiến cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục.

Hồ Dương thuận miệng nói.

- Ta cũng lấy tu vi nhất biến tới chiến đấu cùng ngươi.

Ầm!

Dưới chân Lăng Hàn giẫm một cái, nhất thời phát ra tốc độ nhanh tới mức kinh người. Một quyền đánh ra, đánh về phía Hồ Dương.

Hồ Dương cũng một quyền đánh ra. Cảnh giới của hắn cao như vậy, trăm triệu lần không có khả năng trốn tránh Lăng Hàn.

Ầm!

Âm thanh giống như tiếng sấm nổ, kình khí bay vụt qua. Chỉ thấy Hồ Dương lùi lại phía sau bảy bước, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Cái gì?

Hồ Dương lại có thể không địch lại Lăng Hàn?

Tuy rằng mọi người đều biết Hồ Dương áp chế tu vi. Nhưng hắn mạnh như vậy, chỉ cần cảnh giới còn ở trên Lăng Hàn, vậy không nên không địch lại mới đúng.

Chỉ có bản thân Hồ Dương mới biết, một quyền vừa rồi hắn vận dụng bao nhiêu lực lượng.

Hắn thật ra đã ép lực lượng đến nhị biến. Nhị biến của hắn đủ để đạt được một lực lượng khoảng trăm hai mươi vạn cân. Nhưng thời điểm đối kháng với Lăng Hàn, lại à hoàn toàn không địch lại.

A, thời điểm vừa rồi, gia hỏa này cùng Thác Bạt Thiên Hoang đánh một trận, vẫn còn giấu nghề.

Dựa vào, hắn là cố ý đào hố cho mình!

Sắc mặt Hồ Dương thâm trầm.

Đây thật là một người trẻ tuổi từ thâm sơn cùng cốc đi ra sao? Tâm kế này cũng quá thâm trầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play