Lăng Hàn cười cười, bây giờ hắn đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang, theo cảnh giới tăng cao, đối phương và hắn sẽ càng cách biệt lớn hơn.

Ngang tay là không thể nào.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Được, ta rất mong chờ.

Làm người phải biết điệu thấp.

Thác Bạt Thiên Hoang xoay người đi, đã thau rồi ở lại có ý nghĩa gì?

Mãi khi bóng dáng Thác Bạt Thiên Hoang biến mất trong đường hầm, trên khán đài rải rác tiếng vỗ tay sau đó dày đặc hơn, cuối cùng là ầm ầm như bão tố.

Ai tin được Thác Bạt Thiên Hoang vô địch sẽ thua?

Nghĩa là một thời đại kết thúc, thời đại mới sắp mở ra?

- Lăng Hàn!

- Lăng Hàn!

- Lăng Hàn!

Mỗi người trên khán đài gọi tên Lăng Hàn, đó là vinh diệu quán quân nên nhận được.

Các chiến sĩ Huyền Thanh kỳ sôi trào:

- Trời ạ, không dám tin đội trưởng của chúng ta ghê gớm vậy!

Lúc trước bọn họ còn nói với Lăng Hàn là vững vàng lấy á quân, không ngờ Lăng Hàn quá dữ, hạ gục luôn Thác Bạt Thiên Hoang.

- Đương nhiên rồi, đó là đội trưởng của Huyền Thanh kỳ chúng ta!

- Mở mười lăm kinh mạch, không lợi hại sao được?

- Từ hôm nay Huyền Thanh kỳ chúng ta là đứng đầu bốn kỳ!

Hoán Tuyết hưng phấn mặt tươi như hoa, nàng vỗ tay thật mạnh như không quan tâm sẽ nát tay. Trong lòng của nàng tràn ngập kiêu ngạo. Ai kêu các ngươi xem thường thiếu gia nhà ta, giờ biết lợi hại chưa?

Có người vui có người rầu.

Ví dụ như Thích Tùy Phong.

Lúc trước giết gã cũng không tin Lăng Hàn có thể đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang, nhưng sự thật rất tàn nhẫn.

Thác Bạt Thiên Hoang thua thật.

Nghĩa là gã phải nuốt một cái ghế!

Đùa, đừng nói mùi vị sẽ rất khó ăn, gã là truyền nhân xuất sắc nhất thế hệ trẻ Thích gia, sao có thể mất mặt trước công chúng.

Chạy mau thôi.

Ai ngờ giọng Lăng Hàn vang lên thông qua trang bị khuếch đại thanh âm tuyền khắp sân võ đạo:

- Này Thích Tùy Phong, đừng hòng trốn.

Đường hòng trốn... đừng hòng... trốn...

Tiếng vọng văng vẳng.

Thích Tùy Phong phát hiện vô số đôi mắt nhìn mình, phần lớn là người thường nhưng làm gã cảm giác như bị kim đâm.

Lăng Hàn nói:

- Ta cá cược với Thích Tùy Phong là nếu ta đánh bại Thác Bạt Thiên Hoang thì hắn sẽ nuốt một cái ghế, còn là ghế của phủ thành chủ. Ta đã mang ghế đến, chờ chút nữa Thích Tùy Phong sẽ biểu hiện trước mặt mọi người, hy vọng tất cả đừng vội đi, hãy chờ xem đi.

Khán đài rất lớn, Lăng Hàn không thể tìm ra Thích Tùy Phong trong hai mươi vạn người, nhưng không sao, giọng hắn sẽ được phóng lớn:

- Thích Tùy Phong, dám chơi dám chịu, ra đi.

Mọi người nghe xong rất là vui.

Người ta thắng so tài hoặc là kích động khóc hoặc hưng phấn hoa tay múa chân, ai như Lăng Hàn hết sức bình tĩnh, nhớ đánh cuộc với người khác, hình như vụ cá cược quan trọng với hắn hơn.

Thị nữ nhỏ vác cái ghế nhảy vào đấu trường, bây giờ nàng là bát mạch, cõng cái ghế vượt qua bức tường cao hai trượng dễ như chơi.

Ui chà, thật sự chuẩn bị hết, không phải ghế bình thường mà của phủ thành chủ.

Ghế của phủ thành chủ thì vị ngon hơn sao?

Thích Tùy Phong bị mọi người nhìn chằm chú, làm sao chạy? Gã rất muốn chuồn đi, nhưng giờ mà chạy thì sau này đừng mơ ngẩng đầu trong Hùng Cứ thành.

Một giọng nói tràn ngập uy nghiêm vang lên:

- Dám chơi dám chịu, xuống đi.

Tim Thích Tùy Phong rớt cái bịch, là giọng của Mục quản gia phủ thành chủ.

Cường giả Cực Cốt cảnh đã lên tiếng, gã dám không nghe sao?

Thích Tùy Phong không biết làm sao hơn là đi vào sân, đi rất chậm, như bước vào địa ngục.

Từ mặt nào đó thì đúng là địa ngục.

Nhưng đi chậm đến đâu thì khoảng cách ngắn như vậy rốt cuộc Thích Tùy Phong đến gần Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nói:

- Ăn đi.

Thích Tùy Phong rít qua kẽ răng:

- Lăng Hàn, ngươi đừng quá đáng! Ta là tử đệ đích truyền của Thích gia, ngươi làm nhục ta như vậy gia tộc sẽ không tha cho ngươi!

Lăng Hàn tợn trắng mắt:

- Vốn sợ ngươi tiêu hóa không tốt, ăn một chân ghế là được. Nhưng ngươi đã uy hiếp ta thì... ha ha, vậy ăn hết nguyên cái ghế đi!

Thích Tùy Phong khóc, miệng gã thật tiện, đi kích thích sát tinh này. Nhìn hàng loạt biểu hiện của Lăng Hàn trong phủ thành chủ là biết hắn không sợ rắc rối.

Tiêu đời, mua dây buộc mình.

Lăng Hàn săn sóc nói:

- Ăn đi, có rất nhiều, không cần lo lắng ăn không đủ no.

Người trên khán đài xem náo nhiệt hùa theo rống:

- Ăn đi, ăn đi!

Sắc mặt Thích Tùy Phong giống như tro tàn, chết lặng vươn hai tay ra.

Rắc.

Hắn bẻ gãy một cái chân ghế, sau đó đặt ở trong miệng nhai.

Rất nhanh. Một cây ghế chân đã không có.

Nếu nhất định phải ăn, vậy ăn cành nhanh càng tốt. Để cho sau khi ra ngoài cũng có thể mau chóng nhổ ra.

- Mùi vị như thế nào?

Lăng Hàn lại nói. Gương mặt tiểu thị nữ lại sớm nhăn lại giống như trái mướp đắng, nhìn dáng vẻ đối phương nhai chân ghế khiến cho nàng hoảng hốt.

Thích Tùy Phong chết lặng đưa qua một cái tay vịn, không nói gì.

Ý tứ này rất đơn giản rõ ràng. Chính là ngươi muốn biết mùi vị như thế nào, vậy tới nếm thử đi.

Lăng Hàn từ chối:

- Quân tử không đoạt đồ tốt của người. Vẫn mời ngươi thoả thích hưởng dụng.

Thích Tùy Phong chết lặng thu tay về.

Răng rắc.

Hắn cắn một cái. Âm thanh dễ vỡ vang lên.

- Từ từ ăn. Không cần phải gấp gáp. Không có người nào tranh giành với ngươi.

Lăng Hàn vỗ vỗ vào vai của Thích Tùy Phong, sau đó đi nhanh rời khỏi đó.

Đến lúc nhận thưởng.

Danh hiệu đứng đầu khen thưởng là do Mục quản gia phủ thành chủ tự mình phát ra. Thời điểm hắn đưa phần thưởng đến trong tay Lăng Hàn, hắn liếc mắt nhìn Lăng Hàn thật sâu:

- Tiểu tử, rất có tiền đồ, làm rất tốt.

- Cảm ơn tiền bối.

Lăng Hàn nhận phần thưởng, trong lòng vui vẻ.

Không biết sau khi ăn vào quả Kỳ Vân Quả này, tinh thần lực của hắn có thể cường đại đến mức thả đám người nữ hoàng ra ngoài hay không?

Hắn sốt ruột khó kìm chế nổi, muốn rời khỏi đó. Nhưng hắn còn chưa có đi ra ngoài, liền thấy hai người đã đi tới trước mặt.

Liên Tuyết Dung, còn có... Tôn Kiếm Phương.

- Tông chủ đại nhân.

Lăng Hàn vội vàng chắp tay hành lễ. Hắn đối với Tôn Kiếm Phương là đặc biệt tôn trọng.

- Rất tốt, ngươi vô cùng tốt.

Tôn Kiếm Phương gật đầu, vỗ vỗ vào vai Lăng Hàn, vẻ mặt tươi cười.

- Tông chủ, bệnh của ngài đã được tiêu trừ rồi sao?

Lăng Hàn hỏi.

- Đã tiêu trừ, nhưng vẫn là ảnh hưởng tới thọ nguyên.

Liên Tuyết Dung nói.

- Hoán Huyết Cảnh ứng với có thêm vào ba mươi năm thọ nguyên. Mỗi khi nâng cao một cảnh giới nhỏ, lại có ba đến năm năm thọ nguyên tăng lên. Nhưng bởi vì quá trình Hoán Huyết này đặc biệt bá đạo, sẽ thương tổn nghiêm trọng đến thân thể. Bởi vậy, phần lớn thọ nguyên gia tăng trung hòa ở phía trên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play